Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 316 - Ỷ lớn hiếp nhỏ?

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Hạo Miểu đều mang theo hào quang thiên tài.

Hắn trưởng thành trước ánh mắt hâm mộ, kính sợ của mọi người.

Lại được trưởng lão một thế lực nhất lưu bên trong xem trọng, thu làm đệ tử thân truyền.

Đủ loại sự kiện khiến Trịnh Hạo Miểu cực kỳ kiêu ngạo.

Không khi nào mà chịu nhục nhã thế này.

Thường xuyên có thể nghiền ép đối thủ cùng cảnh giới.

Ở trong mắt Trịnh Hạo Miểu, hắn sẽ không bao giờ bại trong tay người cùng cảnh giới.

Nói gì tới người có cảnh gớii thấp hơn?

Quá cứng thì dễ gãy.

Cho rằng thiên phú của mình không thua kém bất kỳ người trẻ tuổi nào!

Trịnh Vĩnh An nhìn Trịnh Hạo Miểu mang sắc mặt hôi bại, ánh mắt có mê mang, không khỏi thầm than một tiếng.

Nhưng mà Trịnh Hạo Miểu một lòng một dạ, khăng khăng không thay đổi, vẫn khinh miệt tất cả mọi người.

Có thể nói là không có bất kỳ đường nào đánh trả.

Nếu Trịnh Hạo Miểu vượt qua được.

Nhưng hôm nay Trịnh Hạo Miểu lại bị một người có cảnh giới Hư Thần cảnh hậu kỳ đánh bại.

Hiện giờ tá một cái thật là đau.

Cũng bởi vì sự chênh lệch về thực lực này mới khiến cho Trịnh Hạo Miểu luôn luôn cao ngạo không cách nào tiếp thu được, đạo tâm bắt đầu dao động.

Bị nghiền ép đến hai gối quỳ xuống đất.

Đạo lý này hắn không chỉ nhắc một lần.

Chỉ là nếu không thể vượt qua.

Cả đời đứa con trai này của hắn quá xuôi gió xuôi nước do đó tính cách cực kỳ cao ngạo.

Thành tựu của Trịnh Hạo Miểu ở đời này cũng có hạn.

Té ngã thế này vừa có lợi vừa có hại.

Như vậy tâm cảnh của hắn sẽ tiến thêm một bước, thực lực và cảnh giới cũng tăng lên.

Bình đạm dị thường.

Thạch Sinh cảm nhận được ánh mắt thành chủ nhìn mình liền nhìn lại.

Có thể thấy được tâm cảnh vững vàng đến thế nào.

Đương nhiên.

Lạnh nhạt gật gật đầu.

Thất bại lần này sẽ trở thành bóng ma vĩnh viễn in sâu trong lòng hắn. . . .

Nói thì nói như vậy nhưng mọi người không phải đều nghiêng về phía người có quan hệ huyết thống với mình sao?

Trong chiến đấu khó mà ước đoán, chịu chút tổn thương cũng là chuyện bình thường.

Nàng biết phụ thân muốn gì, cũng biết nên làm như thế nào.

Là phụ thân của Trịnh Hạo Miểu nên Trịnh Vĩnh An vẫn có chút không vui, nhìn chăm chú vào Thạch Sinh.

Ngay sau đó.

Trịnh Vĩnh An dời mắt nhìn về phía nữ nhi của mình, ánh mắt đầy ẩn ý.

Trịnh Vĩnh Kỳ hiểu ánh mắt của phụ thân.

Ánh mắt trong trẻo, không hề có sự kinh hoảng.

Thạch Sinh đối ánh mắt với hắn mà lại trông như không chịu ảnh hưởng gì cả.

Hắn ngồi ở địa vị cao nhiều năm, khí thế trên người mạnh hơn người tu đạo bình thường không ít.

Trịnh Vĩnh An cảm thấy hơi kinh hãi.

Nhìn thấy nhi tử của mình chịu thương tổn.

Tuy rằng đối phương không sai nhưng hắn sẽ không để ý sao?

Có một vài người lý trí lắm, nhưng chỉ lý trí khi chưa đến mức chọc giận hắn mà thôi.

Một khi chọc giận thì người lý trí cũng sẽ trở nên cảm tính.

Mấy trận tiếp theo cũng không cần rút thăm.

Cũng không cần chiến đấu.

Diệp Thu Bạch, Thạch Sinh cùng với Tiểu Hắc và Trịnh Vĩnh Kỳ đều vững vị trí, không có người nào muốn khiêu chiến.

Đạo tâm của Trịnh Hạo Miểu dao động.

Nam tử cũng tự nhận không cách nào đánh thắng đối phương nên chỉ đành cười khổ lắc đầu.

Hiển nhiên phủ Thành chủ muốn trả thù.

Trong lòng run lên.

Mọi người đều nhìn nàng.

"Còn có một người không chiến, ta muốn luận bàn, nếu không cứ nhận lấy danh ngạch tham gia Côn Luân Thiên Trì này thì người mọi người sẽ nói ta nhờ vào vận khí."

Nhưng mà không đợi mọi người thảo luận xong thì giọng nói thanh lãnh của Trịnh Vĩnh Kỳ bỗng vang vọng khắp khu vực.

Như vậy Dương gia thật sự không có ngày hôm nay.

Chỉ có thể nói là . . . . . Quá khoa trương.

Nhưng mà cảnh giới kiếm đạo của Diệp Thu Bạch không cân bằng với cảnh giới tu đạo.

Cảnh giới Đại Kiếm Tông trên kiếm đạo đã khiến thực lực của hắn vượt xa cảnh giới tu đạo nên có.

Dương Chấn Hoài cũng vui ra mặt.

Tuy rằng ba người Diệp Thu Bạch đều không phải dòng chính của Dương gia.

Nhưng lại lấy danh nghĩa Dương gia tham gia tranh đoạt danh ngạch lần này.

Cho nên sau này phân chia tài nguyên hay danh vọng và quyền lên tiếng của Dương gia đều được tăng lên nhiều.

Đồng thời hắn cũng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Dương Tề, nói: "Tề Nhi, nhờ ngươi đó!"

Nếu không phải Dương Tề kiến nghị và không tiếc trả giá bằng thân phận người thừa kế để giữ ba người Thảo Đường Dong binh đoàn lại.

Lấy tu vi Hư Thần cảnh sơ kỳ chiến thắng cường giả Bán Đế có khả năng trùng kích Đế cảnh.

Đặc biệt là Diệp Thu Bạch.

Ba người đều có năng lực vượt cấp tác chiến!

Nhưng lại chiếm cứ ba danh ngạch tham dự tranh đoạt.

Ba người Thảo Đường Dong binh đoàn, không một người nào tiến vào cảnh giới Bán Đế!

Trận chiến này cũng khiến mọi người kinh hãi.

Trịnh Vĩnh Kỳ muốn khiêu chiến Tiểu Hắc!

Diệp Thu Bạch cũng nhìn, cười khẽ một tiếng rồi nói: "Chẳng lẽ phủ Thành chủ không thua nổi sao?"

Lời vừa ra, người bên phủ Thành chủ đều trợn mắt, tức giận nhìn chằm chằm.

Từng cỗ khí thế khổng lồ ép tới Diệp Thu Bạch.

Trịnh Vĩnh An cũng lạnh nhạt nhìn, tiến lên trước một bước, nói: "Tiểu bối, cớ sao lại nói lời này?"

Uy áp Đế cảnh hậu kỳ bùng nổ.

Cảm giác như Thái Sơn áp đỉnh đè ép Diệp Thu Bạch, Diệp Thu Bạch hơi khom lưng, ngay sau đó giơ ngón tay chỉ lên trời!

Kiếm vực triển khai!

Kiếm ý Đại Kiếm Tông phóng lên cao, muốn chống đỡ cỗ uy áp khủng bố này.

Mọi người kinh hãi.

Diệp Thu Bạch muốn dùng tu vi Hư Thần cảnh sơ kỳ chống cự uy áp từ thành chủ Vân Khởi thành, cường giả Đế cảnh hậu kỳ?

Nhìn quanh thân Diệp Thu Bạch tràn ngập từng tia kiếm ý mãnh liệt, không ngừng chống lại áp bách mà bản thân hắn vẫ không hề cong gối.

Trịnh Vĩnh An hơi nhướng mày.

"Ngươi thật sự khiến ta cảm thấy rất cảm hứng thú, để ta nhìn xem ngươi có thể kiên trì bao lâu."

Dứt lời hắn liền giơ một ngón tay.

Uy áp được tăng cường!

Diệp Thu Bạch khẽ cau mày.

Đúng lúc này có một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Thu Bạch.

Uy áp đặt lên trên người Diệp Thu Bạch cũng lập tức biến mất.

Lão giả lạnh nhạt nhìn Trịnh Vĩnh An, nói: "Thành chủ các hạ, khi dễ một tên tiểu bối không tốt lắm đâu?"

Dương Chấn Hoài lập tức cung kính nói: "Lão tổ."

Lão giả đúng là lão tổ Dương gia, cường giả Đế cảnh trung kỳ.

Trịnh Vĩnh An khẽ nhíu mày, ngay sau đó phất phất tay, xoay người sang chỗ khác nói: "Chỉ là muốn xem thiên phú của mấy tên tiểu bối mà thôi."

Thấy Trịnh Vĩnh An không có ý định ra tay nữa.

Lão tổ Dương gia quay đầu nhìn ba người Diệp Thu Bạch, nói: "Các ngươi rất không tồi, Dương gia có thể kết bạn các ngươi coi như là một việc được nhất trong những năm gần đây."

Lão nói xong liền biến mất.

Lúc này Tiểu Hắc tiến tới trước một bước.

Quanh thân có ma ý lượn lờ!

Nhanh chóng tiến lên đài luận võ, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Vĩnh Kỳ tràn ngập ma ý!

"Đi lên."

Hai chữ không cho phép người ta chối từ.

Thạch Sinh nhìn Tiểu Hắc, cười nói: "Xem ra nữ nhân kia thảm rồi."

Bọn họ biết hiện giờ Tiểu Hắc đang tức giận!

Trịnh Vĩnh An ỷ lớn hiếp nhỏ.

Đã như vậy thì Tiểu Hắc cũng muốn dùng gậy ông đập lưng ông.

Ở trong mắt hắn thì Trịnh Vĩnh Kỳ không phải là tiểu bối sao?

Trịnh Vĩnh Kỳ cũng sửng sốt.

Tâm thần chấn động!

Sau khi phản ứng lại, trong mắt có chút phẫn nộ.

Nàng rút ra một thanh tế kiếm.

Tế kiếm có màu sắc của băng tuyết!

Trên chuôi kiếm có hai đóa hoa băng điểm xuyết.

Hàn ý sôi trào!

Cảm nhận được cỗ hơi thở này.

Dương Chấn Hoài nhíu mày, nói: "Đây là hơi thở từ công pháp của Hàn Linh tông?"

Hàn Linh tông là một thế lực nhất lưu bên trong!

Cũng thuộc hàng cực kỳ cường đại trong nhóm các thế lực nhất lưu!

Có cường giả Hợp Đạo cảnh tọa trấn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận