Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 281 - Thanh Vân kiếm tái hiện

Cường giả Bán Đế cảnh chia thành hai loại.

Một loại không có cách nào nào đột phá tới Đế cảnh.

Loại còn lại thì giống như lão giả trước mắt này, có tư cách tiếp tục trùng kích Đế cảnh!

Tuy rằng trông hai loại này không khác gì nhau, đều là cường giả Bán Đế cảnh.

Nhưng xét về thực lực thì lại có sự chênh lệch to lớn.

Giống như hiện tại, Diệp Thu Bạch có thể cảm giác rõ.

Uy áp của tên cường giả Bán Đế cảnh này so với cường giả Bán Đế cảnh ở Man hoang giới vực, mạnh hơn không ít!

Nhưng hắn thân là kiếm tu, tự nhiên phải thẳng tiến không lùi!

Hiện giờ Diệp Thu Bạch dùng ra một kiếm cuối cùng của Thiên Ma Cửu Kiếm, tuy rằng vẫn có chút miễn cưỡng nhưng đã có thể thi triển.

Kiếm ý Kiếm Tông bên trong kiếm vực hội tụ vào thân Ám Ma kiếm!

Thiên Ma Cửu Kiếm chính là tuyệt học của Kiếm Thánh.

Đương nhiên Diệp Thu Bạch không có khả năng chần chờ, e ngại rồi.

Nói xong liền vung kiếm chém ra.

Minh Hoàng Huyền phủ trong tay được tinh thần chi lực bao trùm, trở nên nặng nề hơn vài phần.

Vậy thì kiếm trong tay mới giữ được sự sắc nhọn.

Một đạo kiếm mang to lớn màu đen tràn ngập ma khí chém thẳng tới hai đạo chưởng ấn khủng bố trên đỉnh đầu.

Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ chín!

Cho nên Diệp Thu Bạch cũng không có ý lùi bước, ngược lại cười nói: "Sư đệ, đồng loạt ra tay."

Khi đối mặt với cường giả cấp độ này.

Tiểu Hắc thì gầm nhẹ một tiếng.

Sau khi được sư tôn cải tiến một lần, uy lực của nó đã mạnh hơn rất nhiều!

Chân bỗng nhiên bước tới một bước!

Thạch Sinh gật gật đầu.

Tay hắn cầm chặt cán rìu bổi thẳng lên trên đỉnh đầu.

Đây mới là thực lực thật sự của bọn họ sao?

Dương Tề nhìn xem một màn này mà kinh ngạc, hoảng hốt.

Tất cả đều quay đầu lại nhìn.

Thân thể cũng như một viên đạn pháo theo sát công kích của Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh, vọt thẳng lên không trung!

Lăn lộn ở Dong Binh công hội Vân Khởi thành nhiều năm như vậy.

Mặt phát ra tiếng bụp bụp, điên cuồng rạn nứt!

Dương Ngọc Uyển ngồi trong xe ngựa cũng kéo màn vải rồi bước xuống.

Mà những người đó không một ai không phải thiên kiêu do các thế lực lớn bồi dưỡng, đi ra ngoài rèn luyện!

Không được mấy tên thanh niên tài tuấn có thể so sánh với ba người Diệp Thu Bạch . . . . . .

Trong khoảnh khắc này, ba người khai hỏa toàn bộ chiến lực, không hề giữ lại một chút nào!

Trên mặt Hách Lân tràn ngập sự kinh hãi.

"Bọn họ không có rời khỏi sao?"

"Thực lực kinh khủng như thế mà thật sự không phải người ở Vô biên giới vực?"

Khi bọn họ diệt sát mười hai tên cường giả Hư Thần cảnh là vẫn còn ẩn giấu thực lực sao?

Mấy người Lân Giáp Dong binh đoàn vừa rút lui cũng cảm nhận được cỗ hơi thở này.

Nơi xa.

Nếu là đổi lại là Dương Tề hắn thì vừa đối mặt đã bị hạ gục trong nháy mắt đi?

Dương Tề vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu muội, đừng có ra ngoài, nguy hiểm lắm!"

Dương Ngọc Uyển lại lắc lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của Tiểu Hắc, nói: "Gặp phải cường giả có thể trùng kích Đế cảnh, dù trốn trong xe ngựa cũng chẳng có lợi ích gì?"

Dương Tề yên lặng không nói gì.

Lão giả đã bay lên không trung, nhìn ba người cong kích mà trong ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ.

Ba đạo công kích từ ba tiểu bối này lại khiến hắn cảm nhận được uy hiếp!

Bọn họ làm như thế nào chứ?

Chỉ là một tiểu bối Kiếm Tông Càn Nguyên cảnh.

Một tên tiểu bối Hư Thần trung kỳ cảnh tu luyện tinh thần chi lực đã thất truyền từ lâu.

Còn có một tên tiểu bối rèn luyện thân thể không tệ.

Khi một quyền oanh ra thì có tiếng không khí nổ vang truyền tới!

Lực lượng thân thể của Tiểu Hắc gia tăng đến một cấp độ khủng bố khó tin trong khoảnh khắc này.

Ba loại hoa văn đồng thời sáng lên, Vạn Cổ Ma Thể hoàn toàn bùng nổ!

Bỗng nhiên nện một quyền tới.

Tiếng hô trầm thấp phát ra từ trong cổ họng hắn!

Tiểu Hắc theo sát phía sau!

Ma khí từ trong kiếm mang cũng lan tràn ra xung quanh.

Dương Tề cảm nhận được cỗ ma khí này thì trong lòng bắt đầu có sự sợ hãi.

Dương Ngọc Uyển nhíu chặt mày, trong lòng cảm thấy áp lực cực lớn...

Đạo kiếm mang màu đen của Diệp Thu Bạch lại cứng rắn ngăn chặn thế xuống của hai đạo chưởng ấn.

Cùng lúc đó.

Ánh rìu do tinh thần chi lực hội tụ thành cũng tới nơi.

Hai cỗ lực lượng cùng nhau chống đỡ công kích của cường giả Bán Đế.

Chỗ không gian hai bên va chạm bắt đầu vặn vẹo kịch liệt.

Phải biết rằng không gian của Vô biên giới vực kiên cố hơn không gian ở các giới vực vĩ độ thấp khác rất nhiều.

Linh khí tán loạn!

Trong lúc nhất thời.

Ầm!

Trong lúc hắn suy nghĩ thì kiếm mang của Diệp Thu Bạch đã va chạm với hai chưởng ấn to lớn đang ép xuống.

Sao mà có thể khiến cường giả Bán Đế như hắn cảm nhận được uy hiếp?

Nhưng mà dù có như thế nào thì chênh lệch cảnh giới vẫn lớn tựa như trời và đất.

Nắm tay của Tiểu Hắc nện thẳng vào hai đạo chưởng ấn của lão giả.

Ầm!

Lại là một tiếng vang lớn!

Trước ánh mắt kinh ngạc của lão giả cùng ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi của Dương Tề cùng Dương Ngọc Uyển.

Hai đạo chưởng ấn to lớn lại bị công kích của ba người Diệp Thu Bạch đánh nứt, xuất hiện một khe hở.

Mà một khi có khe hở xuất hiện thì uy năng lập tức không ngừng suy giảm.

Thực mau!

Hai đạo chưởng ấn nhanh chóng nổ tung.

Tiểu Hắc cũng rơi xuống trên mặt đất.

Lão giả nhíu chặt mày, nhìn ba tiểu bối trẻ tuổi bên dưới, nghiêm túc nói: "Các ngươi làm thế nào? Rốt cuộc các ngươi đến từ nơi nào?"

Với thiên phú và thực lực kinh dị thế này.

Tuyệt đối không thể là hạng người bừa bãi vô danh.

Rất có khả năng là thiên kiêu do những thế lực lớn bồi dưỡng ra.

Nếu thật sự đúng như vậy thì lão giả không dám đánh chết ba người Diệp Thu Bạch.

Một cái Long Khải thành chỉ để cho hắn hơi kiêng kị chút thôi.

Nhưng một khi mà cường giả từ những thế lực lớn ra tay.

Như vậy dù hắn lên trời hay xuống đất cũng đều có thể đuổi giết đến chết!

Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng nói: "Không cần khẩn trương, chúng ta không có bối cảnh gì ở chỗ này đâu."

Lão giả: "..."

Ngươi thấy ta có thể tin không?

Dù hắn không dám hạ sát thủ nhưng ba người Diệp Thu Bạch lại chủ động phóng nhanh về phía hắn!

Chỉ thấy vô vàn kiếm ý bên trong kiếm vực hóa thành một dòng sông dài.

Còn Diệp Thu Bạch thì đạp lên dòng sông kiếm ý, dòng sông tràn về phía lão giả.

Thạch Sinh khống chế tinh thần chi lực!

Hơi thở cuồn cuộn, thần bí mà còn dày nặng!

Tiểu Hắc lại bước ra một bước.

Trong mắt hắn, nếu một quyền không thể giải quyết được địch nhân, vậy thì dùng hai quyền!

Phương thức chiến đấu của thể tu chỉ đơn giản như vậy thôi, không hề có bất kỳ chiêu thức hay thuật pháp hoa hòe loè loẹt gì.

Lão giả hừ lạnh một tiếng.

Cùng lắm thì mai danh ẩn tích, đợi hắn đột phá đến Đế cảnh thì sẽ có một đường sống.

Nghĩ tới điểm này.

Hai tay lão giả bỗng nhiên tạo thành chữ thập!

Linh khí Bán Đế cảnh không ngừng hội tụ trước ngực hắn.

Theo hai tay lão giả dần dần tách ra.

Lượng linh khí hội tụ càng lúc càng trở nên khổng lồ!

Tốc độ hội tụ cũng cực kỳ cực nhanh!

Khi ba người Diệp Thu Bạch sắp sửa xông đến gần lão giả thì linh khí khổng lồ đã hội tụ thành một viên đá linh khí to lớn.

"Chỉ cần các ngươi có thể phá tan một kích này thì lão hủ sẽ rời đi!"

Dứt lời.

Hai tay lão giả nhẹ nhàng đẩy ra!

Hòn đá linh khí to lớn cũng bị đẩy hướng về phía ba người Diệp Thu Bạch.

Một kích này mạnh gấp mấy lần hai đạo chưởng ấn vừa rồi!

Dựa vào công kích như vừa rồi thì có khả năng không cách nào phá tan.

Nghĩ tới đây.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên lạnh lùng, nhanh chóng thu hồi Ám Ma kiếm!

Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm đựng trong vỏ, trông vỏ kiếm cực kỳ cổ xưa.

Từng luồng kiếm chi đạo tắc không ngừng tản ra từ trên vỏ kiếm phía trên vỏ kiếm . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận