Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 849 - Bắt đầu chuẩn bị

. . . . .

Tiên sinh mời Lục Trường Sinh chỉ giáo.

Bề ngoài là chỉ giáo.

Trên thực tế lại có ý muốn khảo nghiệm Lục Trường Sinh.

Câu trả lời của Lục Trường Sinh hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của tiên sinh.

Hắn cũng không có lựa chọn hai con đường mà tiên sinh đưa ra.

Trực tiếp phủ định cách nhìn của tiên sinh từ căn bản.

Nghe được quan điểm của Lục Trường Sinh.

"Dựa theo tình huống của Phàm Nhân thôn hiện tại cùng với ý của tiên sinh ý, thủ thành trên thực tế chính là muốn bọn họ ở mãi trong Phàm Nhân thôn."

"Cho nên nói đơn giản một chút, ý của ngươi chính là muốn hỏi bọn hắn, bọn hắn muốn ra bên ngoài hay là muốn ở lại trong Phàm Nhân thôn này, làm một tên phàm nhân 'bình bình thường thường '."

"Rất đơn giản, nếu muốn thủ thành, chắc chắn là bởi vì bên trong thành này có bảo vật mà người ngoài muốn trộm muốn cướp, nếu không vì sao phải thủ chứ?"

Lục Trường Sinh tiếp tục nói:

Tiên sinh đặt câu hỏi cũng làm cho đám hài đồng đưa mắt nhìn Lục Trường Sinh.

"Theo ý của Lục đạo hữu, đạo hữu sẽ lựa chọn thế nào?"

Tiên sinh tò mò hỏi:

Thực ra tiên sinh hỏi đám hài đồng vấn đề này để hiểu biết suy nghĩ của bọn chúng.

Kết quả là Lục Trường Sinh chỉ buông tay giải thích:

"Không biết Lục đạo hữu thấy thế nào?"

Tiên sinh cười, gật gật đầu.

Lục Trường Sinh không chút do dự nói:

"Bất quá, trong tình huống bình thường mà thủ thì chỉ có thể do các cường giả thế hệ trước, để hạng người tuổi trẻ ra ngoài lang bạt, đạt được kỳ ngộ, thế hệ trẻ tuổi trưởng thành lại đảm đương người thủ thành, theo thứ tự mà tuần hoàn."

"Ta không chọn cái nào cả."

Xem bọn chúng muốn rời khỏi Phàm Nhân thôn hay là muốn thủ vững Phàm Nhân thôn.

Ta sao?

Lục Trường Sinh dùng vẻ mặt xem người thiểu năng trí tuệ nhìn về phía tiên sinh, nói:

"Không chọn cái nào cả?"

Nhưng mà cứ cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. . . . . .

Đây không đều là mấy chuyện khiến cho thế nhân chú ý sao?

Thực sự có mình sư tôn thôi nha!. . . . . .

Nói giỡn, thủ vững gì đó? Rồi ra ngoài ngoài lang bạt?

"Có phải không giống với giảng bài như trong tưởng tượng của ngươi không?"

Tiên sinh cùng Lục Trường Sinh trở lại sân, cười hỏi:

Một khóa học nhanh chóng kết thúc.

Tiên sinh cũng hơi sửng sốt.

Liễu Tự Như nghe mà cạn lời.

Hoàng Thiên không khỏi che kín mặt.

Tiểu Thạch Đầu chậm rãi vùi đầu khi các hài đồng khác nhìn mình. . . . . .

"Nếu là ta, ta chắc chắn sẽ không bại lộ mình có thứ gì, như vậy liền không cần phải thủ, chỉ cần che giấu, không để cho đối phương biết sự tồn tại của ta là được?"

Hình như có chút đạo lý.

Tiên sinh: ". . . . . ."

"Như vậy không phải tốt hơn thủ vững sao?"

Lục Trường Sinh gật đầu.

"Tình huống của Phàm Nhân thôn phi thường phức tạp, cho nên cũng chỉ có thể thủ vững trong tình huống bại lộ trước mắt thế nhân thôi."

Ừ ừ.

Lục Trường Sinh nghĩ thầm, các ngươi như thế nào có liên quan gì đến ta đâu chứ.

Tựa hồ cũng nhận ra Lục Trường Sinh không có hứng thú với chuyện này.

Tiên sinh bất đắc dĩ cười cười.

Nếu là cường giả khác tự nhiên sẽ muốn đào sâu, tìm tòi bí mật của Phàm Nhân thôn.

Còn Lục Trường Sinh này đây?

Hoàn hoàn toàn toàn!

"Bất quá nếu thực sự có thế lực mạnh mẽ hơn, có thể khiến cho một chấp sự ngũ tinh như ta cũng không có nghe nói, thậm chí còn không có gặp qua, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng ra tay."

"Chỉ tình cờ từng nghe Ám Chủ nhắc tới."

Liễu Tự Như lắc đầu nói:

"Chuyện này ngay cả ta cũng không biết."

"Ý ngươi là còn có thế lực càng mạnh mẽ hơn sao?"

Lục Trường Sinh cảm thấy khó hiểu nói:

"Trong đó, thậm chí còn có bóng dáng của hai thế lực cấp Thần Chủ, chẳng qua là hình như bọn họ không có lựa chọn trực tiếp tham dự vào."

Tình báo rất quan trọng.

Vì thế Lục Trường Sinh liền kêu Liễu Tự Như đi tìm hiểu trước.

Mạng lưới tình báo của Ám vực là mạng lưới tình báo đứng đầu giới vực vĩ độ cao.

Nghe đến đây, Lục Trường Sinh gật gật đầu, có chút đau đầu nói:

"Thế lực cấp Thần Chủ chính là những thế lực cường đại hàng đầu giới vực vĩ độ cao đi. . . . . ."

Liễu Tự Như gật đầu nói:

"Bề ngoài thì là như thế."

Bề ngoài . . . . .

"Hiện tại, toàn bộ các thế lực lớn ở giới vực vĩ độ cao đều vì tin tức Không gian chi tâm sắp xuất thế mà không ngừng điều động tài nguyên cùng với tập kết đội ngũ."

Liễu Tự Như cũng thông qua mạng lưới tình báo bao trùm toàn bộ vĩ độ cao của Ám Vực mà báo cáo tình huống Lục Trường Sinh.

Từng ngày từng ngày trôi qua.

Lục Trường Sinh căn bản không muốn nhấc lên một xíu quan hệ nào với Phàm Nhân thôn bọn họ. . . . . .

Không hề có một ý tượng nào cả, không thèm quan tâm.

Triệt triệt để để!

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu.

Đã như vậy thì hắn cần phải điều chỉnh kế hoạch một lần nữa.

Tuy rằng đối phương sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng không có gì đảm bảo tuyệt đối cả.

Phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.

Vì thế Lục Trường Sinh liền nhìn sang tiên sinh bên cạnh, hỏi:

"Nơi này có địa phương nào yên tĩnh sao?"

Tiên sinh nâng mắt nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Nếu chỉ là yên tĩnh, không thể nghi ngờ chính là khu trúc viện này, nơi đây là nơi yên tĩnh nhất bên trong Phàm Nhân thôn.

Dù sao không có tiên sinh cho phép thì tất cả mọi người trong Phàm Nhân thôn đều không dám bước vào.

Lục Trường Sinh vẫn đặt câu hỏi khi ở đây có nghĩa là hắn không chỉ có yêu cầu sự yên tĩnh mà còn không muốn cho người khác nhìn thấy.

Tiên sinh gật gật đầu, nói:

"Ta mang ngươi đi."

Ngay sau đó đứng dậy đi xuyên qua rừng trúc, đi tới một chỗ thác nước, bên trong thác nước, phía sau lớp nước đang cuồn cuộn trút xuống là một hang động mà mắt thường không cách nào thấy được.

Tiên sinh giơ ngón tay chỉ chỉ:

"Ở chỗ này đi, ta sẽ kêu bọn họ không được tới gần, đương nhiên ta cũng sẽ không tới."

Lục Trường Sinh gật đầu.

Tên tiên sinh này còn khá biết điều nha.

Sau đó hắn nhìn về phía Hoàng Thiên nói:

"Ngươi ở bên ngoài động chờ ta."

"Tiểu Liễu tiếp tục hỏi thăm tình báo."

Hai người đều gật đầu.

Sau khi phân phó xong thì Lục Trường Sinh tiến vào bên trong hang động.

Ngày đầu tiên.

Lục Trường Sinh bày ra từng lớp trận pháp ngăn cách.

Hoàng Thiên xem mà ước chừng, cho dù nàng toàn lực phóng thích hơi thở cảm ứng, cũng không cũng không cách nào xuyên thấu qua mấy trận pháp này.

Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, e là cường giả Thần Chủ cảnh cũng không làm được đi. . . . . .

"Hắn muốn làm chuyện gì mà cần phải thận trọng đến mức này. . . . ."

Trong mười bốn ngày tiếp theo.

Rốt cuộc Hoàng Thiên cũng hiểu rõ vì sao Lục Trường Sinh phải bày ra trận pháp ngăn cách với quy mô như thế. . . . . .

Bởi vì nàng cảm nhận được hơi thở từ trong hang động truyền ra, e là có thể khiến cho cả Thiên Hà tinh vực này chấn động!

Bất kể là kiếm chi đạo tắc, không gian đạo tắc.

Sinh tử chi đạo, âm dương đại đạo.

Ở một khoảnh khắc dung hợp với nhau, sau đó bộc phát ra một cỗ hơi thở cực kỳ huyền diệu.

Cỗ hơi thở này làm cho Hoàng Thiên cảm thấy hơi kỳ quái.

Cũng không phải loại hơi thở mang tính hủy diệt.

Ngược lại bên trong như có thể bao dung vạn vật vậy!

Nhưng mà khi cỗ hơi thở này lưu động trong không gian, tiếp xúc với thác nước.

Thác nước đình chỉ lưu động, ngay sau đó biến mất trong nháy mắt, không còn dòng nước.

Tiếp xúc tới khu rừng trúc, sinh cơ cũng biến mất trong nháy mắt!

Giống như tất cả đều đã bị cắn nuốt.

Phàm là nơi mà cỗ hơi thở lưu động qua.

Bất kỳ thiên địa quy tắc chi lực đều sẽ bị cắn nuốt, biến mất không thấy!

Sắc mặt Hoàng Thiên trở nên ngưng trọng.

Nàng ngưng trọng cũng không phải vì cỗ hơi thở này.

Mà là vì chuyện Lục Trường Sinh có thể dung hợp nhiều đạo tắc chi lực khác nhau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận