Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 935 - Lục Trường Sinh bạo nộ

. . . .

Chuyện Tiên Duyên Thông Thiên Sơn.

Sau khi Lục Trường Sinh mang theo các đệ tử rời khỏi.

Phần Viêm, Khâu Tĩnh, Dương Phong cùng với Hàn Lộ cũng không có lộ ra rốt cuộc là người phương nào ngưng tụ tiên duyên ấn ký.

Dù sao bọn họ biết mấy người kia vội vàng rời đi chính là vì không muốn bại lộ.

Cả nhóm đều ngưng tụ tiên duyên ấn ký, chú định về sau sẽ không đơn giản.

Cho nên bọn họ không có ngây ngốc mà nói ra.

Sẽ kết thù với mấy người Phương Khung.

Mới vừa trở lại Trường Sinh giới, Lục Trường Sinh cùng một đám đệ tử còn không kịp nghỉ ngơi.

Bên trong có tiếng gầm rú thảm thiết không ngừng vang lên.

Chỉ có cốc chủ Phần Viêm cốc cùng với Phần Viêm mới biết rốt cuộc tiên duyên ấn ký ngưng tụ như thế nào. . . . . . .

Hồng Anh cùng Lục Trường Sinh đồng thời lấy ngọc bội truyền âm ra.

Phần Viêm cốc cũng bởi vì có người ngưng tụ tiên duyên ấn ký, vô số thế lực bắt đầu nịnh bợ.

Bốn chữ làm cho sắc mặt của Hồng Anh cùng với Lục Trường Sinh đều khẽ biến.

Hiển nhiên Tiên Đế cũng cố ý trấn áp tin tức này, đối ngoại tuyên bố chỉ có mình Phần Viêm ngưng tụ tiên duyên ấn ký.

Cùng với tiếng nổ vang, một giọng nói tràn ngập sự hoảng loạn và suy yếu truyền ra.

Trong lúc nhất thời, địa vị của Phần Viêm cốc cũng nước lên thì thuyền lên.

Tuy rằng không hoàn chỉnh nhưng chung quy đã ngưng tụ ra.

Truyền âm ngọc bội liền bắt đầu không ngừng vang lên!

Còn Lục Trường Sinh thì giao cho viện trưởng Tàng Đạo thư viện Tần Thiên Nam!

Bên kia.

Lúc gặp phải kiếp nạn có thể dùng ngọc bội tiến hành truyền âm cho bọn họ.

"Man Hoang gặp nạn!"

Ngọc bội truyền âm là Hồng Anh giao cho quốc sư Vân Hoàng đế quốc.

Ở Man hoang giới vực, Diệp Thu Bạch đã từng sáng lập Thanh Vân kiếm tông.

Diệp Thu Bạch bên cạnh lên tiếng:

Sắc mặt có chút âm trầm.

Hồng Anh nhìn về phía Lục Trường Sinh, ngưng trọng nói:

Lục Trường Sinh cũng không có trả lời, quy tắc chi lực điên cuồng sôi trào quanh thân thể.

Hiện giờ xem ra chuyện lần này không nhỏ.

Âm trầm tới cực hạn!

Bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy Lục Trường Sinh có vẻ mặt đáng sơ như thế này.

Hoàng Thiên, Liễu Tự Như bọn họ thấy một màn như vậy đều giật mình.

"Sư tôn, ta phải về Man hoang giới vực một chuyến!"

Đối với hắn mà nói, sống chết của những người khác không có quan hệ quá lớn.

Nhưng nếu như liên quan tới các đệ tử hoặc là người Thảo Đường, Tàng Đạo thư viện.

Bọn họ gặp nạn, Lục Trường Sinh không có khả năng không đi cứu viện.

"Sư tôn, ta cũng vậy!"

Lục Trường Sinh không có nghĩ nhiều.

Nếu như Man hoang giới vực xuất hiện kiếp nạn, Thanh Vân kiếm tông, Thư Trai cũng là một trong những thế lực mạnh nhất Man hoang giới vực, tự nhiên cũng sẽ đứng mũi chịu sào!

Ninh Trần Tâm cũng thành lập Thư Trai.

Quy tắc chi lực cũng không còn nội liễm như ngày thường.

Ngược lại giống như một đầu Hồng Hoang mãnh thú bị chọc giận.

Đứng chung quanh hắn đều cảm giác hít thở không thông, tim đập nhanh.

Giống như tất cả quy tắc chi lực cùng với linh khí bên trong Trường Sinh giới đều bị Lục Trường Sinh dùng thế nuốt chửng hấp thu toàn bộ.

Lúc này.

Cây liễu đong đưa cành, một luồng sáng xanh lục phủ lên thân mọi người lúc này mới làm cho bọn họ dễ chịu hơn một chút.

Còn Lục Trường Sinh lại dùng quy tắc chi lực, thò tay ra, bỗng nhiên oanh về phía không gian phía trước.

Tức khắc có một mặt phẳng như một tấm gương xuất hiện.

Cảnh tượng trong tấm gương đang chuyển đổi.

Diệp Thu Bạch ở bên trầm mặt nói:

Lần đầu tiên Lục Trường Sinh phẫn nộ như thế này!

Khu vực này không có linh khí cũng không có bất kỳ loại quy tắc chi lực nào, giống như hết thảy đều bị mai một.

Quanh thân Lục Trường Sinh hình thành một mảnh chân không!

Nước sông bắt đầu chảy ngược.

Núi cao bắt đầu sụp đổ.

Nếu như không phục tùng sự thống trị của bọn họ liền bị giết chết.

Tàng Đạo thư viện, Ẩn Kiếm Tông, Đan Tông máu chảy thành sông!

Ngay cả Thanh Vân kiếm tông, Thư Trai cũng đồng dạng như thế.

Vô số đệ tử, trưởng lão đều bị hiếp bức.

Giống như Thanh Vân kiếm tông, tuy rằng Lương Phong đã đào tẩu dưới sự yểm hộ của Kiếm Triều Miện nhưng mà Kiếm Triều Miện lại bị bắt đi.

Tần Thiên Nam cũng bị bắt.

Thời điểm thấy cảnh này.

Trường Sinh giới đột nhiên chấn động!

Không gian bắt đầu rách ra.

Có hơn mười người đang ở các địa phương tiến hành uy hiếp.

Vô luận là địa phương nào trong mặt kính cũng tràn ngập tiếng vong hồn rít gào.

Quy tắc chi lực bạo động làm cho không gian chung quanh bắt đầu vỡ vụn!

Càng xem, sắc mặt Lục Trường Sinh càng thêm âm trầm.

Trong đó bao gồm Tàng Đạo thư viện, Vân Hoàng đế quốc, Ẩn Kiếm Tông, Đan Tông. . . . . .

Mỗi một lần chuyển cảnh đều là cảnh tượng rách nát, hoang tàn.

"Sư tôn, hiện tại xuất phát sao?"

Lục Trường Sinh hừ lạnh một tiếng.

"Chờ."

Ngay sau đó hắn đi vào phòng của mình.

Lát sau Lục Trường Sinh đi ra, trong tay đã xuất hiện vài cái túi gấm.

Phân phát túi gấm cho các đệ tử xong, Lục Trường Sinh âm trầm nói:

"Trong đây có các loại phù triện, trận pháp, đan dược, đến lúc đó gặp được đám người kia đánh chết mới thôi, đánh không lại thì dùng phù triện cùng trận pháp, liều chết mà ném!"

Quả nhiên dù gặp phải đại sự thì sư tôn Lục Trường Sinh vẫn bảo trì sự cẩn thận của mình.

Nhưng mà chuyện có khả năng liên lụy nhân quả thế này đã vi phạm nguyên tắc của Lục Trường Sinh.

Cây liễu xem mà trong lòng thầm cảm khái.

Có một số việc muốn trốn cũng không thoát.

Những việc này cũng sẽ dần dần làm cho tính cách của Lục Trường Sinh phát sinh thay đổi.

Sau khi Lục Trường Sinh mở thông đạo tới Man hoang giới vực xong liền mang theo các đệ tử tiến đến. . . . . . .

Khi đám người Lục Trường Sinh xuất phát.

Bên trong một đại điện đen nhánh.

Tòa đại điện này chính là nơi ở của viện trưởng Tổng viện Tàng Đạo thư viện.

Nhưng hôm nay lại biến thành một mớ hỗn độn.

Trong đó, có hai tên nam tử mặc áo đen đang nhìn hai cây cột đá trước mắt.

Trên cột đá có từng hoa văn lệ quỷ đáng sợ và từng sợi xích ngăm đen buộc chặt một người.

Nếu Lục Trường Sinh và Diệp Thu Bạch ở chỗ này có thể nhận ra.

Rõ ràng là viện trưởng Tàng Đạo thư viện Tần Thiên Nam cùng với Thanh Vân kiếm tông Kiếm Triều Miện.

Giờ phút này.

Hai người mình đầy thương tích.

Có thể nói trên thân không có một chỗ nào hoàn chỉnh.

Thậm chí trên đỉnh đầu hai người còn có một sợi xiềng xích kéo linh hồn ra và buộc chặt, treo lơ lửng giữa không trung!

Hai linh hồn thể có biểu hiện tràn đầy thống khổ.

Chỉ nghe một nam tử áo đen nhìn hai người, cười lạnh nói:

"Bổn tọa đã hỏi thăm, giới vực phiến hoang này tựa hồ có trụ cột tinh thần là Tàng Đạo thư viện cùng với Thanh Vân kiếm tông, cho nên để tránh chịu thống khổ, được chết một cách thống khoái thì các ngươi nên đối ngoại nói đã thần phục với chúng ta."

"Chỉ cần hai người các ngươi thần phục, tất cả các thế lực ở Man hoang giới vực cũng sẽ hướng chúng ta cúi đầu, có phải hay không?"

Tuy rằng Tần Thiên Nam cực kỳ thống khổ.

Sự thống khổ từ linh hồn cùng với thân thể chất chồng làm sao mà dễ dàng chịu đựng?

Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nặn ra một cười, nhìn về phía nam tử áo đen, lạnh lùng nói:

"Cũng không phải vì hai thế lực chúng ta nên Man hoang giới vực mới không cúi đầu, mà là bởi vì có người kia tồn tại, chúng ta vẫn luôn ôm một tia hy vọng.

Cho dù chúng ta có chết thì các ngươi cùng với thế lực phía sau đều sẽ rơi vào kết cục bi thảm, các ngươi có tin hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận