Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1257 - Huyết mạch phong ấn

Dân gian tương truyền, nước Vong Xuyên hà có màu đỏ vàng, bên trong toàn cô hồn dã quỷ không được đầu thai, trùng xà trải rộng, gió tanh nồng đậm.

Đây cũng là ranh giới giữa dương giới và âm giới.

Ở giữa Vong Xuyên Hà có vô số cô hồn cường giả không thể đầu thai, chỉ có thể du đãng mãi mãi.

Bọn họ nằm mơ cũng muốn xâm chiếm một bộ thân thể, cắn nuốt thần hồn sau đó đoạt xá, đây mới là cơ hội duy nhất để bọn họ thoát khỏi Vong Xuyên hà và chuyển thế sống lại.

Đàm Tông Chiếu nhìn thấy Tiểu Hắc vẫn nhìn chằm chằm mặt sông, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, vội vàng nói:

"Ngươi tốt nhất không nên nghĩ đến chuyện tiến vào đáy sông, Vong Xuyên hà không chỉ có vô số cô hồn dã quỷ chờ thôn phệ thần hồn đoạt xá, trùng xà độc khí sẽ ăn mòn thân thể mọi khắc!"

Cho dù là cường giả Thần Đế cảnh cũng không thể chịu nổi sự ăn mòn!

Cả cường giả Thần Đế cảnh đều không thể chịu nổi, có thể thấy được mức độ nguy hiểm của Vong Xuyên hà.

Người này điên rồi sao?

Sắc mặt Đàm Tông Chiếu cũng có chút ngưng trọng.

Thấy một màn như vậy, mọi người cũng sửng sốt.

Hay là cảm thấy mình không thể vượt qua Vong Xuyên hà nên trực tiếp buông tha?

Ầm!

Đàm Tông Chiếu khẽ nhún vai, hất tay Thẩm Kiệt ra.

Tiểu Hắc nhìn thoáng qua Đàm Tông Chiếu, nói: "Nhất định phải tiến vào."

Lúc này Thẩm Kiệt tới gần, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Đàm Tông Chiếu nói:

Trong nháy mắt Tiểu Hắc đã biến mất tại chỗ, trực tiếp rơi vào trong nước Vong Xuyên hà!

Đàm Tông Chiếu nghe xong sửng sốt, nhưng còn chưa kịp khuyên can thêm thì đã thấy hai chân Tiểu Hắc buông lỏng, ma khí quấn quanh hai chân để giẫm lên mặt sông bất chợt tiêu tán!

Muốn tự sát sao?

"Thay vì để ý chuyện của người khác như vậy, không bằng quan tâm chính mình, với tính cách thế này, khó trách không cách nào tranh qua Thẩm Thánh, đoạt được vị trí Thánh tử của Thất Bảo Thánh Tông!"

Hiện tại ý nghĩ xuất hiện trong đầu của bọn họ chính là:

Nghe được lời này, Thẩm Kiệt nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi!

"Đáng tiếc nha, người ngươi nhìn trúng hình như là một kẻ điên, xem ra tất cả những chuyện trước đó đều trôi theo dòng nước rồi."

Hắn lập tức xoay người đi hướng về bờ bên kia của Vong Xuyên hà, không quay đầu lại mà nói:

Hai người trong đó chính là hai vị trưởng lão Minh Phủ mang theo Tiểu Hắc tới đây.

Thấy Đàm Tông Chiếu dẫn đầu tiến sang bờ bên kia, đám người Thẩm Kiệt cũng cẩn thận đuổi theo. . . .

"Hơn nữa không phải không chống đỡ nổi mà là chủ động chìm xuống đáy Vong Xuyên hà!"

"Chúng ta đã lâu không luận bàn, tới cửa thứ tư hỗn chiến ta muốn xem ngươi tu luyện Bách Thánh Tử Đồng tu luyện tới cấp độ nào!"

"Không cần."

Đây chính là nghịch lân của hắn!

"Huống hồ... Từ hai cửa trước liền có thể nhìn ra huyết mạch và thần hồn của hắn đều không tầm thường..."

"Hắn là đệ tử của người kia, làm như vậy tự nhiên có ý nghĩ của chính hắn."

Chỉ thấy nam tử khoát tay, cười nói:

Đàm Tông Chiếu khoát tay nói: "Ngươi sẽ được thấy.

Nam tử trông trẻ tuổi đứng ở chính giữa lại có chút hứng thú mỉm cười.

"Người này chính là người mà ngươi khâm điểm, còn chưa tới hai cửa cuối cùng đã làm ra hành vi tự sát, chẳng lẽ ngươi không lo lắng?"

"Nếu không lão phu cứu hắn lên."

Bên kia, phía trên Vong Xuyên Hà đang có ba người lơ lửng trong hư không nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Hắn muốn làm cái gì, tự tìm đường chết sao?"

Hai tên trưởng lão Minh Phủ đều sửng sốt.

Khi nhìn thấy Tiểu Hắc chủ động chìm xuống Vong Xuyên hà.

Hai vị trưởng lão nghe vậy nhìn nhau, cũng không biết đại nhân đang suy nghĩ gì.

Nhưng nếu đã nói như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. . . .

Dưới đáy Vong Xuyên hà là một mảnh màu đỏ vàng!

Có vô số kịch độc xà trùng du đãng, vô số quỷ hồn vặn vẹo tru tréo.

Khoảnh khắc Tiểu Hắc chìm xuống đáy sông, hắn có thể cảm giác được một cỗ khí tức tanh tưởi kinh khủng xông vào trong mũi, tiến vào ngũ tạng lục phủ và kinh mạch.

Cỗ khí tức này không chỉ khó ngửi, nguy hiểm hơn chính là độc tố tích lũy trường kỳ ơ đáy sông!

Vô luận là xà trùng có kịch độc nhằm vào thân thể hay oán độc do vô số quỷ hồn tích lũy.

Đối với thân thể và thần hồn đều là đả kích trí mạng!

Chỉ là khoảnh khắc hít vào, Tiểu Hắc liền có thể cảm giác nơi chất độc thẩm thấu bắt đầu héo rũ!

Cửu Thiên Ma Kích xuất hiện trong tay không ngừng vung vẩy đánh tan tất cả những quỷ hồn đang tới gần!

Đối mặt với tình huống này, Tiểu Hắc không dám chậm trễ chút nào.

Hắn khẽ quát một tiếng, Ma Thần giáp bao trùm toàn thân, bảy loại hoa văn lập tức xuất hiện trên bề mặt thân thể, khí tức huyết mạch bộc phát!

Sắc mặt Tiểu Hắc hơi ngưng trọng.

Mỗi một quỷ hồn ở nơi đây đều có thực lực ít nhất là Thần Hoàng cảnh... thậm chí Thần Chủ cảnh!

Làm cho hắn nhất thời không thể nhúc nhích!

Độc tố nơi đây hoàn toàn không thể chống đỡ lực lượng từ tinh huyết.

Đương nhiên chuyện này cũng là Tiểu Hắc đánh cược thôi.

Hắn không có cách nào khác, một trong ba hồn ở nơi đây, chỉ cần tìm được hồn cuối cùng này thì thần hồn của hắn sẽ đầy đủ hơn, thực lực tăng vọt!

Và quan trọng là... hắn có thể có biết thêm nhiều tin tức.

Rốt cuộc trong hộp đen kia có gì.

Không biết mảnh vỡ linh hồn này có thể đưa ra đáp án hay không?

Ma khí màu đen một mực kéo dài, Tiểu Hắc cũng khống chế thân thể của mình không ngừng hạ xuống.

Ngay lúc này có vô số tiếng tru tréo từ bốn phương tám hướng ập tới!

Tiểu Hắc nhìn quanh, có vô số bàn tay quỷ hồn đang thò ra bắt lấy hai tay hai chân của hắn, thậm chí quấn tới cổ.

Đến cấp bậc như sư tôn thì tinh huyết đã vạn độc bất xâm.

Hắn có tinh huyết của sư tôn.

Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Hắc dám trực tiếp chìm xuống.

Nơi kim quang đi qua, kịch độc nhanh chóng tan rã!

Nhưng khoảnh khắc chất độc thẩm thấu vào trong kinh mạch thì có một đạo kim quang từ trong cơ thể Tiểu Hắc bộc phát!

Cũng khó trách Đàm Tông Chiếu nói cường giả Thần Đế cảnh đều khó có thể thừa nhận kịch độc trong sông.

Đồng thời cơ thể cũng di chuyển xuống phía dưới.

Nhưng càng đi xuống, quỷ hồn lại càng nhiều, thậm chí thực lực cũng càng mạnh!

Vẻn vẹn chỉ trong thời gian một nén nhang mà trên thân thể Tiểu Hắc đã có vết thương sâu tới mức có thể thấy được xương!

Dù sao cũng là quỷ hồn, công kích của quỷ hồn có thể xuyên qua áo giáp, trực tiếp tác động vào thân thể Tiểu Hắc.

Nếu như không phải có năng lực khôi phục của huyết mạch, đổi lại người khác, chỉ sợ đã sớm bị quỷ hồn xà trùng quấn quanh thôn phệ...

Lại một nén nhang trôi qua, Tiểu Hắc đã tới tận đáy Vong Xuyên hà.

Nhưng thời điểm hắn tới nơi này lại phát hiện ma khí dẫn đường thế mà tản ra!

Nó lan khắp mọi hướng.

Giống như bốn phái đều có mảnh vỡ linh hồn.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Hắc vừa chống đỡ công kích của quỷ hồn vừa suy nghĩ.

Chẳng lẽ bởi vì mảnh vỡ linh hồn ở nơi đây quá lâu dẫn đến những quỷ hồn khác đều lây nhiễm khí tức?

Nếu như vậy, cần phải tìm quỷ hồn có khí tức mãnh liệt nhất.

Chỉ là... Với tình huống hiện tại sao có thể bình tĩnh cảm nhận chứ?

Xem ra... chỉ có thể cởi bỏ phong ấn huyết mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận