Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1146 - Ta cũng biết sư tôn của ngươi

. . . .

Muốn thành tựu trên đế vương chi lộ, cần thỏa mãn những yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.

Đầu tiên, không thể thiếu chính là thiên phú.

Không có thiên phú cho dù cố gắng hơn nữa cũng là nói suông.

Những người có thiên phú cuối cùng thành tựu mạnh nhất chỉ là những người sống sai lệch.

Nói gì tới người có thiên phú bình thường đây, nhưng mà cũng ẽ luôn có một ít người có tư chất đặc thù.

Nói cho cùng, thiên phú là nền tảng quyết định tất cả, không có thiên phú... chẳng là gì cả.

Điểm thứ hai, cần ngồi trên vị trí đế vương lâu dài, đồng thời cũng cần không ngừng mở rộng lãnh thổ, tăng cường thực lực đế quốc của mình.

Trùng hợp, Hồng Anh đồng thời hội tụ đủ ba điều kiện này.

Người trẻ tuổi giống như Hồng Anh kiên định với con đường đế vương của mình như thế, hơn nữa đã tu luyện ra đế vương ý.

Nhưng muốn trở thành một đời đế vương thì không thể.

"Chờ đợi nhiều năm như vậy, tuy rằng các ngươi là nhóm người trẻ tuổi đầu tiên tới đây, nhưng mà có thể xuất hiện nhân tài bực này, thật sự khiến ta bất ngờ."

Không có Đế tâm, dù có thiên phú, dù có thể dẫn dắt đế quốc không ngừng trở nên mạnh mẽ nhưng cũng không thể đi xa trên đế vương chi lộ.

Không còn uy áp, Mục Phù Sinh, Ngải Tuyết và nam tử chất phác đứng lên.

Đây chính là một trong những điều kiện để tu luyện ra đế vương ý.

Cho dù phóng mắt ở thời kỳ thượng cổ cũng không có mấy người có thể sánh bằng.

Thiên phú cường đại cao lắm là sẽ có thành tích ở các lĩnh vực khác.

Cuối cùng chính là Đế tâm.

Khi Hồng Anh nói ra cách nhìn của mình, lão giả mới thay đổi biểu tình, thu hồi uy áp cười to.

Tuy rằng bọn họ không cần tranh đoạt được truyền thừa, bất quá để cho những người khác lấy được mà chính mình lại không có bất kỳ cơ hội, thân là thiên kiêu Giám Sát Thánh Điện nên Ngải Tuyết chút khó chấp nhận.

Ba điều kiện không thể thiếu một cái nào.

Dù sao từ nhỏ đến lớn nàng đều nghiền ép người cùng thế hệ.

Hoặc có thể nói... Căn bản không ai có thể vượt qua ký lục của Hồng Anh hiện tại.

Sắc mặt Ngải Tuyết ngưng trọng nhìn về phía Hồng Anh.

"Làm một vị đế vương, sao có thể quá khiêm tốn?

Nhưng mà ta vẫn có lòng tin đối với bản thân."

Lão giả muốn hỏi Hồng Anh có ý định kế thừa Hoàng Thiên viện hay không.

Sắc mặt Hồng Anh cũng chuyển biến tốt, ánh mắt kiên định nhìn thẳng lão giả, sau đó không kiêu ngạo nói:

Thật không ngờ lúc ấy Phàm nhân giới lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Hiện giờ bị người khác nghiền ép, thật sự không quen.

"Dù sao ý nghĩ của ta cũng là đưa Vân Hoàng đế quốc tới đỉnh phong Phàm nhân giới! Bất quá...

"Vậy ta có lý do gì để từ chối đây chứ?"

Hồng Anh nghe xong, khẽ cười một tiếng nói:

"Tiền bối quá khen, đường của ta còn rất dài.

Lão giả cũng giải thích ý chí của Hoàng Thiên viện cho bọn họ nghe, cũng không khác bên Hám Thiên viện là mấy.

Chỉ là phương thức bồi dưỡng có chút bất đồng mà thôi.

Mọi người nghe được sự tích ngày xưa của Thanh Tiêu học viện, trong lòng cũng có chút kinh hãi.

Lão giả vui mừng, cười nói:

"Đã như vậy, ngươi có ý kiến gì với chuyện ta vừa nói không?"

Bao quát mọi người, mới là đế vương một phương!"

Nhìn xuống chúng sinh mới là vua của một nước.

Nghe được nửa lời Hồng Anh, lão giả hài lòng gật gật đầu, khi nghe đến hai chữ "Bất quá", lão giả lại sửng sốt.

Bất quá cái gì?

Chỉ thấy khóe miệng Hồng Anh hơi nhếch, vẻ mặt tràn ngập sự cuồng ngạo và tự tin, trong mắt có dã tâm cháy lên!

"Bất quá đây chỉ là bước đầu tiên, ngoài núi có núi, nếu muốn quán triệt đế vương chi lộ, như vậy Vân Hoàng đế quốc của ta phải trở thành ngọn núi ngoài núi kia!

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Nghe đến đây, lão giả đột nhiên đứng dậy, khí tức đế vương cuồn cuộn như sóng to gió lớn bộc phát!

Cảm xúc đè nén đã lâu bộc phát vào thời khắc này.

"Ta không biết ngươi có thể thành công hay không, nhưng nếu có người làm được chuyện này, ta tin tưởng người đó tuyệt đối sẽ là ngươi!"

Giọng điệu lão giả sục sôi, thần thái sáng ngời nói:

Lão giả cũng rất thưởng thức điểm ở Hồng Anh.

Đế vương không cần khiêm tốn.

"Ta cũng cho là như vậy."

Hồng Anh cũng không khiêm tốn, ngược lại tùy ý cười nói:

Nói cách khác, chỉ cần không chết giữa đường chắc chắn sẽ đạt tới Tổ cảnh.

Có thể để cho một tên cường giả cấp bậc Nhân tổ nói ra những lời này, tiền đồ của Hồng Anh sẽ không thể hạn lượng.

Sâu trong mắt nam tử chất phác xuất hiện sự ngưng trọng.

Đánh giá này thật sự quá cao.

Thanh Tiêu học viện là thế lực nào?

Đệ nhất học viện thời thượng cổ!

Được vạn người kính ngưỡng.

Đồng thời cũng dẫn dắt Phàm nhân giới lực ép các giới khác, thực lực gần với Thần giới!

Hoàng Thiên viện là một trong hai phe phái quan trọng của Thanh Tiêu học viện.

Nếu lão giả là viện trưởng Hoàng Thiên viện, thực lực của hắn sẽ đạt tới trình độ nào?

Đáp án chỉ có một... Nhân tổ.

Sắc mặt Ngải Tuyết kinh biến.

Mục Phù Sinh nhẹ nhàng cười.

Lời đến nước này.

"Ta không bằng ngươi."

Nói tới đây, hai mắt lão giả tản ra hào quang vô hạn, cúi đầu nhìn về phía Hồng Anh, nghiêm túc nói:

"Phàm nhân giới ta xuất hiện nhân vật bực này, sao phải lo lắng chuyện hưng thịnh?!"

Không có khí phách bỏ này chọn kia, làm sao bước lên đế vương chi lộ này?

Hy vọng ngươi có thể kế thừa ý chí của Hoàng Thiên viện, thời cơ đến liền lập học viện, bất kể là lấy tên Thanh Tiêu hay tên khác, chỉ cần có thể dẫn dắt Phàm nhân giới trở lại thời kỳ huy hoàng là được."

Hồng Anh gật đầu.

Nói tới đây, lão giả lại cười to:

"Ta liền cho ngươi Đế vương thần tọa này!"

Nói xong, lão giả vung tay lên, vương tọa phía sau hắn bay về phía Hồng Anh.

Hồng Anh thấy thế đồng thời thi triển luân hồi chi lực và đế vương ý tiếp nhận, Đế vương thần tọa vào tay nàng bắt đầu thu nhỏ rồi hóa thành một sợi dây chuyền đeo trên cổ nàng.

Nhưng khi Hồng Anh phóng thích khí tức thì lão giả lại sửng sốt.

Hắn thoải mái cười nói:

"Nếu là đệ tử của người kia, như vậy hết thảy cũng thông suốt."

Hồng Anh sửng sốt, Mục Phù Sinh bên cạnh cũng sửng sốt.

Ngải Tuyết và nam nhân chất phác đều khẽ nhíu mày.

Hồng Anh vội hỏi: "Tiền bối biết sư tôn ta?

Lão giả cười gật đầu:

"Nếu như ta không có nhầm thì đã gặp qua một lần."

"Ta tên là Hoàng Thiên, hẳn là sư tôn của ngươi đã gặp qua ta, bất quá không biết hắn có biết danh hiệu của ta hay không."

"Được rồi, giao cho đệ tử của người kia ta cũng hoàn toàn yên tâm."

Nói tới đây, nương theo tiếng cười lớn, thân thể lão giả dần dần tiêu tán trong đại điện.

Xem ra chỉ là một luồng ý niệm.

Hồng Anh và Mục Phù Sinh liếc nhau, đều có thể nhìn ra sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Hồng Anh truyền âm nói:

"Hỏi sư tôn một chút không?"

Mục Phù Sinh gật đầu: "Hỏi sư tôn một chút đi."

Vào giờ khắc này, mặt đất bắt đầu lắc lư!

Hồng Anh Mục Phù Sinh và hai người Ngải Tuyết đồng thời chạy ra ngoài, nhìn thiên địa lắc lư!

Một cỗ khí tức viễn cổ khổng lồ trước mắt bọn họ phóng lên cao!

Nhìn thấy cảnh này, Ngải Tuyết và nam tử chất phác liếc nhau, muốn phóng tới nơi đó.

Hồng Anh và Mục Phù Sinh nhìn nhau gật đầu.

Hẳn là theo sau sẽ biết được mục đích của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận