Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1163 - Vị trí chỉ huy

. . . .

Tân Hồng Y ở Man Hoang Giới Vực có thể xem là một người thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng nếu như đặt ở Phàm nhân giới thì không đủ nhìn.

Khi Tân Hồng Y đột nhiên xuất hiện ở cổ chiến trường, đám người Diệp Thu Bạch vừa kinh ngạc vừa ngh ngờ.

Với thiên phú và cảnh giới của Tân Hồng Y thì nàng không thể xuất hiện ở nơi này?

Bây giờ mọi thứ dường như trở nên rõ ràng rồi.

Cuồng phong và cát bụi cuồn cuộn.

Nhìn thú triều đang dần dần tới gần và tà ma khí như có như không ẩn hiện trong đàn thú.

Đám người Diệp Thu Bạch dần dần hiểu ra, Tân Hồng Y... thực tế là dư nghiệt Tà Ma Vực.

"Nếu đã như vậy, chúng ta tương kế tựu kế, lui về Phúc Miếu thôn tiến hành phòng thủ."

Nếu thú triều đột kích, tự nhiên phải tiến hành phòng thủ ở nơi mà thôn dân Phúc Miếu thôn có thể nhìn thấy.

Phương Khung hỏi.

Nói tới đây, Diệp Thu Bạch đưa mắt nhìn Mục Thích.

Sau khảo nghiệm chắc chắn phải mang Tân Hồng Y đi, sau đó xem xem có thể moi được tình báo từ trong miệng nàng hay không!

Ngươi không nói làm sao ta biết ngươi đã bỏ ra cái gì?

Tuy rằng không biết lúc đối phương gia nhập Tàng Đạo thư viện đã là ám kỳ của Tà Ma Vực hay là nửa đường bị dư nghiệt Tà Ma Vực thuyết phục đầu nhập.

Tuy rằng làm như vậy cũng không tốt lắm.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Nhưng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa...

"Vừa vặn dùng thú triều để kiểm nghiệm xem đệ tử của chúng ta đã trưởng thành thế nào."

Xung quanh đã vây quanh đại lượng hàng rào kim loại Chỉ là hàng rào vẫn có chỗ hở, hiển nhiên vì thời gian không đủ nên không thể chuẩn bị tốt.

Diệp Thu Bạch suy nghĩ chút rồi nói:

Tráng hán Phúc Miếu thôn bên hàng rào nhìn thấy đám người Diệp Thu Bạch cũng lập tức la lên:

Bất quá yên lặng âm thầm trả giá phần lớn đều không thể nhận được hồi báo.

Trở lại Phúc Miếu thôn.

"Đừng để cho ta mất mặt!"

Đương nhiên nếu các đệ tử ra tay mà không cách nào chống đỡ thì bọn họ sẽ ra tay.

Nam nhân chất phác truyền âm:

Lúc này Ngải Tuyết đứng ra nói:

Cỗ khí tức tà dị kia cũng rõ ràng hơn.

"Các vị tiên sư, kính xin giúp Phúc Miếu thôn ngăn trở thú triều, vượt qua cửa ải khó khăn!"

Hồng Anh tiếp lời: "Nhìn là tốt rồi."

Nhiều mãnh thú như vậy, những tiểu gia hỏa này có được hay không?"

Mục Phù Sinh cười hỏi: "Vậy chúng ta liền ở bên cạnh nhìn xem?

"Tất nhiên chúng ta sẽ giúp các ngươi ngăn trở thú triều."

"Chờ ta gật đầu."

Trương Hạc gật đầu.

Thú triều tới gần, đã vượt qua sườn núi!

Ngải Tuyết nhìn bốn tên đệ tử bên cạnh mình, Ngưu Trọng đoạt từ tay Diệp Thu Bạch, Vương Đan đoạt từ tay Mộc Uyển Nhi cùng với hai nam tử khác rồi nói:

"Sư tôn, ta có thể dùng toàn lực hay không?"

Nam tử râu ria xồm xoàm tên Trương Hạc đứng bên cạnh nam nhân chất phác hưng phấn nói:

Bốn người Ngưu Trọng Vương Đan đều gật đầu.

"Xem ra nhị sư tỷ rất yên tâm về đệ tử của mình nha?"

Khóe miệng Hồng Anh khẽ nhếch lên.

Lúc này, một nữ tử quát lên:

"Các vị, thú triều sắp đột kích với quy mô chưa từng có, mỗi người tự chiến đấu chắc chắn không được, cho nên nhất định phải có một người ra lệnh!"

Đám người Mục Thích đều nhìn về phía nữ tử, nữ tử có tóc đen buộc gọn, một thân áo trắng, tư thế oai hùng hiên ngang!

Lúc trước thôn dân đều đã gặp qua, người này là đệ tử Từ Mộng của Hồng Anh tiên sư.

Từ Mộng cũng biết sư tôn Hồng Anh có đồng môn sư huynh đệ, cũng thu đệ tử nên liền gật gật đầu với đám người Mục Thích.

Nhưng bốn tên đệ tử của Ngải Tuyết lại thờ ơ.

Trương Hạc trào phúng cười nói:

Tuy rằng cũng không phải kế sách ngăn địch tinh diệu.

Các thôn dân cũng lớn tiếng hò hét! Cảm giác như đang trợ uy.

Giọng nói quyết đoán quanh quẩn bên tai người dân Phúc Miếu thôn!

"Tiểu Thụ, ngươi ở phía sau luyện chế đan dược, viện trợ người bị thương bất kỳ lúc nào, Vương dược sư ở bên giúp đỡ."

"Chúng ta bổ sung chỗ trống trên hàng rào, khi thú triều tới gần thì phát động công kích là được!"

Từ Mộng nhìn về phía đám người Mục Thích, tiếp tục ra lệnh:

Từ Mộng cực kỳ quyết đoán bắt đầu hạ đạt mệnh lệnh.

"Các vị thúc thúc, các ngươi đứng ở sau hàng rào, bỏ qua trường mâu, chia làm hai nhóm người lấy cung tiễn từ xa công kích hỗ trợ là được."

Bỏ trường mau sao?

Mọi người sửng sốt.

"Vậy sao được, thạch cung gây thương tổn rất nhỏ đối với đám súc sinh này! Hơn nữa thú triều quy mô lớn, chỉ dựa vào những mũi tên này căn bản không đủ!"

Từ Mộng nói một cách chắc chắn:

"Cung tiễn không đủ liền dùng trường mâu ném ra!"

"Đợi đến khi bọn chúng xông vào tầm mắt là có thể phát động đợt bắn tên đầu tiên."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng Từ Mộng đã trở thành đệ tử của tiên sư, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Không để ý đến Trương Hạc nữa.

"Ngươi!"

Giống như Trương Hạc, muốn gây ảnh hưởng bất lợi đối với cả đội ngũ!

Binh lính có thể nghe lời mới có ý nghĩa trong trận chiến.

Từ Mộng lạnh lùng nói: "Ngươi có thể không nghe, trên thực tế cũng không cần ngươi."

"Từ Mộng, lão tử dựa vào đâu mà phải nghe ngươi chỉ huy?"

Nhưng Từ Mộng lâm nguy không loạn cùng với sự quyết đoán khi truyền đạt mệnh lệnh đã có vài phần bóng dáng của Hồng Anh.

Đúng vậy, lúc Hồng Anh dạy Từ Mộng, nàng không chỉ dạy tu luyện mà còn dạy đệ tử làm như thế nào để trở thành một người chỉ huy xuất sắc.

Binh lính dễ có, tướng sĩ khó tìm!

Thấy một màn như vậy, Ngải Tuyết và nam tử chất phác liếc mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được sự ngưng trọng từ trong mắt đối phương.

Nếu như dưới sự chỉ huy của Từ Mộng mà thôn thành công chống đỡ thú triều

Không nghi ngờ gì nữa.

Từ Mộng sẽ trở thành người có uy vọng nhất trong Phúc Miếu thôn!

Phiếu bầu sau đó cũng sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối!

Không thể để nàng thành công.

Nghĩ tới đây, Ngải Tuyết lập tức cho bốn người Ngưu Trọng:

"Các ngươi nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này không thể dùng toàn lực, hơn nữa còn phải âm thầm thả mấy con mãnh thú tiến vào hàng rào, phá hư trận hình!"

Bốn người Ngưu Trọng tuy rằng không thích đám người Mục Thích nhưng chung quy vẫn là một thành viên của Phúc Miếu thôn.

Khi nghe Ngải Tuyết nói vậy không khỏi sửng sốt.

"Chỉ cần đợi đến khi trận hình rối loạn, Từ Mộng rối loạn, các ngươi lại toàn lực ra tay!"

Quấy nhiễu sự chỉ huy của Từ Mộng cũng có thể làm cho Phúc Miếu thôn rơi vào nguy cơ lớn hơn!

Lúc này lại ra tay sẽ dễ dàng nhận được sự tán thành của các thôn dân hơn.

Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích!

Tuy rằng không hiểu nhưng bốn người Ngưu Trọng do dự một chút vẫn gật gật đầu.

Vào lúc này.

Đám mãnh thú đầu tiên đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Từ Mộng chăm chú nhìn, quả quyết hô:

"Thả!"

Đám tráng hán Phúc Miếu thôn phía sau hàng rào đã kéo cung đá, nghe được tiếng Từ Mộng ra lệnh đồng thời buông tay!

Mưa tên ùn ùn kéo phóng lên tận trời rồi rơi vào xuống đàn thú!

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên!

Tuy rằng không cách nào một kích mất mạng nhưng đám mãnh thú đi phía trước nhất đều bị thương, tốc độ chậm lại hoặc là tạm thời ngã xuống đất!

Mãnh thú phía sau vẫn chạy như điên mãnh thú trực tiếp đạp lên trên thân bọn chúng.

Nhiều chân giẫm đạp như vậy đủ để bổ sung khuyết điểm không gây nhiều thương tổn của mũi tên rồi.

Đám mãnh thú đi đầu đều nhanh chóng tử vong!

Hơn nữa còn làm chậm tốc độ tiến công của đám mãnh thú phía sau!

Thấy cảnh này, các thôn dân đều ngây ngẩn.

Sau đó phát ra tiếng hoan hô kinh thiên!

Vòng thứ nhất lắp cung kéo dây, vòng thứ hai bổ sung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận