Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1589: Phượng Lạc Cửu Thiên Đại Trận!

Đúng vậy.

Sau khi giải quyết xong chuyện thương thế phụ mẫu của Hứa Dạ Minh, Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên vẫn đi theo Hứa Dạ Minh về lại Phượng Minh tông.

Nguyên nhân rất đơn giản, sâu trong Phượng Minh sơn có Phượng hồn tồn tại.

Không chỉ có Hứa Dạ Minh cần Phượng hồn, mà Hoàng Thiên cũng muốn xem rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Vốn dĩ Phượng Hoàng tộc đã tuyệt diệt, khiến cho hiện tại Hoàng Thiên là tộc nhân duy nhất còn sống sót. Cho nên đối với vật thuộc về Phượng Hoàng tộc, đương nhiên nàng muốn thu về.

Bây giờ ba người Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh nhìn thấy Lục Trường Sinh ở đây thì cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ sẽ không xảy ra biến cố gì.

Lúc này, toàn bộ người của tứ đại thú tộc lơ lửng trên không, lấy tư thái bề trên kiêu ngạo mà nhìn chằm chằm xuống những đệ tử và trưởng lão của Phượng Minh tông ở bên dưới.

Tại Ma Thú đại lục, huyết mạch vĩnh viễn cao hơn hết thảy.

"Đừng lãng phí thời gian nữa." Kỳ Xuyên vươn tay về phía một tên đệ tử, nắm vào hư không.

Ngay cả tông chủ Phượng Minh tông và Phượng Vương cũng có vẻ mặt vô cùng khó coi.

Dường như bọn họ muốn nói gì đó nhưng lại sợ không dám.

Ở bên cạnh, Tuần Lưu của Cùng Kỳ tộc khẽ cười: "Đừng nghĩ có thể giấu giếm, nói thật Phượng Hoàng tộc đã tuyệt diệt, trong cơ thể các ngươi còn giữ được một tia huyết mạch Phượng Hoàng cũng là không dễ dàng. Chúng ta không muốn để cho chút huyết mạch ít ỏi này triệt để biến mất trên thế gian."

"Ta..." Hai chân của tên đệ tử kia vô lực vùng vẫy, hai mắt cũng rũ xuống, cố gắng nói ra một câu:

Bạch Kiêu của Thất tinh Bạch Hổ tộc nhìn bọn họ, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường:

Tên đệ tử nội môn kia bị hút về phía Kỳ Xuyên, bị hắn bóp cổ đối diện với hắn.

Trong giọng điệu của hai người luôn thể hiện sự cao cao tại thượng, giống như những lưỡi dao đâm vào nội tâm của những đệ tử và trưởng lão Phượng Minh tông.

"Hừ, tuy nói trong người có một tia huyết mạch Phượng Hoàng, nhưng mà cuối cùng vẫn là thứ bất nhập lưu. Nếu như các ngươi biết tin gì thì nên sớm nói ra đi, nếu không nói thì Phượng Minh tông cũng không cần thiết tồn tại nữa."

Nhìn trên mặt của các đệ tử và trưởng lão hiện lên hoảng loạn và do dự, Kỳ Xuyên nhíu mày.

"Ồ?" Kỳ Xuyên nhướng mày: "Đã như thế..."

Nhưng bọn họ không có lý do gì để phản bác.

Nói xong, một tên Tử Viêm tướng bên cạnh Kỳ Xuyên hiểu ý, đi thẳng đến trước mặt tên đệ tử này. Tử Viêm tướng đặt tay lên đỉnh đầu đối phương, một cỗ lực lượng cuồng bạo trực tiếp xông vào thức hải của đối phương!

Nhìn trong mắt đối phương hiện lên sự sợ hãi tột cùng, Kỳ Xuyên nói: "Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là bị ta sưu hồn đến chết, hoặc là chủ động nói ra và nhận được ban thưởng."

"Không thể nói... Nói ra là chết."

Kỳ Xuyên thấy cảnh này thì nhíu mày: "Xem ra có người muốn cố ý che giấu chuyện ở đây."

Chỉ thấy từ trên xuống dưới toàn bộ cơ thể của tên đệ tử này bắt đầu dần dần phân rã... Không xảy ra bạo tạc, không có bất kỳ khí tức nào phát ra, chỉ là cơ thể và thần hồn bắt đầu từng chút từng chút một mà phân rã thành bột mịn, tan biến trong gió.

Cũng chỉ có hắn mới bày ra loại cấm chế này trong thần hồn người khác để che giấu một vài chuyện.

Đồng tử của tên đệ tử này co rụt lại, miệng mở to nhưng chỉ phát ra được tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Ánh mắt của Kỳ Xuyên đảo qua những đệ tử và trưởng lão bên dưới, thản nhiên nói:

Thế nhưng trong khoảnh khắc cỗ lực lượng này xông vào thức hải, một luồng kim quang chói mắt tỏa ra!

Làm như thế khác nào hủy diệt Phượng Minh tông!

Nghe được câu nói này, toàn bộ các đệ tử và trưởng lão của Phượng Minh tông đều lộ vẻ mặt giật mình không thể tin được, sắc mặt của tông chủ Phượng Minh tông càng khó coi hơn.

"Thế nhưng... Chắc kiểu gì cũng sẽ có cá lọt lưới. Nếu không có ai nói được thì sưu hồn từng người một đi."

Một giây sau, vẻ mặt của tên Tử Viêm tướng đó biến sắc, vội vàng lui ra phía sau!

Ngay khi cấm chế bị kích hoạt sẽ không tiết lộ ra bất kỳ một khí tức nào, phân rã hoàn toàn cơ thể và thần hồn của đối phương. Điều này sẽ đảm bảo thân phận của Lục Trường Sinh không bị bại lộ.

Nhưng mà... Vẫn bị đám người tứ đại thú tộc đoán ra được.

"Nói như vậy... Tất cả các ngươi đều đã bị hạ cấm chế?"

"Cấm chế sao..."

Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh nhìn một màn này thì trong lòng đã ngay lập tức biết được đây là việc làm của sư tôn.

Bạch Kiêu ở bên cạnh nhếch miệng tiếp lời: "Quả thật là Sơn Hải Kinh đã từng xuất hiện ở đây."

"Nói cách khác..."

Thân hình tông chủ Phượng Minh tông phi vút lên, bay lên trên những đệ tử và trưởng lão, ngẩng đầu nhìn đám người Kỳ Xuyên, trầm giọng nói:

"Cách làm này không khác gì muốn hủy hoại căn cơ của Phượng Minh tông ta. Nếu như vậy, cũng chỉ có thể liều chết đánh với các ngươi một trận..."

Nói xong, khí tức của lão bùng nổ mãnh liệt!

Lúc này Phượng Vương vẫn đến bên cạnh tông chủ Phượng Minh tông.

Những đệ tử bên dưới và trưởng lão nghe được lời nói của tông chủ thì gương mặt hiện lên vẻ kiên quyết.

Bị sưu hồn cũng chết, nếu như vậy không bằng dốc hết toàn lực đánh rồi sau đó chết trận!

Toàn bộ các đệ tử và trưởng lão trên dưới Phượng Minh tông đều đồng thời bộc phát khí tức, khiến cho Kỳ Xuyên và đám người tứ đại thú tộc đều nhíu mày.

Mặc dù với số người mà bọn hắn mang đến, muốn trấn áp Phượng Minh tông không phải chuyện khó gì.

Nhưng cuối cùng đây không phải kết cục bọn hắn muốn thấy.

"Đây là Niết Bàn Chi Hỏa?" Kỳ Ngộ nhìn thấy vậy thì kinh ngạc nói.

Sau đó từng luồng hỏa diễm bắt đầu từng vòng từng vòng vây quanh Phượng Minh sơn, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong!

Một tiếng phượng minh vang lên trong Phượng Minh sơn, phóng đến tận trời!

Lệ!

Sau khi ấn quyết hoàn thành.

Phượng Vương và các trưởng lão nghe vậy thì đều đứng ở sau lưng tông chủ, hai tay kết ấn, ấn quyết vô cùng phức tạp.

Những ánh mắt hoảng sợ nhìn bốn con cự thú đang hiện trên Phượng Minh sơn, tất cả mọi người đều chấn động!

"Tứ đại thú tộc đồng loạt ra tay, chỉ sợ Phượng Minh tông xong rồi..."

"Cũng không biết rốt cuộc thì Phượng Minh tông đã phạm phải trọng tội gì mà khiến cho tứ đại thú tộc đều đồng thời ra mặt trấn áp."

"Nhưng mà có lẽ sau ngày hôm nay, Phượng Minh tông cũng sẽ không còn tồn tại nữa."

Trong khi người ở Phượng Minh thành đang bàn tán xôn xao.

Đối mặt với huyết mạch trấn áp của tứ đại thú tộc, ngay cả tông chủ Phượng Minh tông cũng có vẻ mặt hơi tái nhợt.

Nếu không phải đã tận lực áp chế, chỉ sợ máu trong cơ thể đã bởi vậy mà chảy ngược, từ đó bạo thể mà chết!

Nhưng những đệ tử và trưởng lão phía dưới lại không thể chống cự được lâu.

Thấy thế, tông chủ Phượng Minh tông giận dữ hét lên: "Khai trận! Phượng Lạc Cửu Thiên!"

Cách đó không xa, người ở Phượng Minh thành cũng nhìn thấy được.

Vào thời khắc này, hư ảnh Kỳ Lân, Tất Phương, Thất tinh Bạch Hổ, Cùng Kỳ đồng thời hiện lên, đứng sừng sững trong vùng trời này.

Những luồng huyết khí nồng đậm đến cực hạn này ngưng tụ thành bốn con cự thú giữa không trung!

Đám người đông nghìn nghịt luôn chờ lệnh sau lưng bọn hắn bắt đầu di chuyển về phía trước. Lập tức, huyết mạch đứng đầu của tứ đại thú tộc cũng bộc phát!

Theo người dẫn đội của tứ đại thú tộc phất tay.

Nhưng việc đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể ra tay.

Tiểu Hắc lại lắc đầu nói: "Chỉ có ba thành uy lực của Niết Bàn Chi Hỏa thôi."

Trong chuyện này, lời nói của Tiểu Hắc vẫn có chút đáng tin. Dù sao trước đó khi hắn rèn luyện cơ thể và tu luyện Vạn Cổ Ma Thể thì đã bị Hoàng Thiên tỷ dùng Niết Bàn Chi Hỏa cho ăn đau khổ một thời gian.

"Nhưng mà... Cho dù đã mở ra đại trận hộ tông thì chỉ sợ cũng không thể chống cự lại được."

Kỳ Ngộ nhìn ra sau lưng.

Chỉ thấy có một nam nhân trung niên bay lên không trung, đó là Thanh Viêm Thân Vương!

Cùng lúc đó, trong tam đại thú tộc khác cũng có một người bay lên.

Bốn người lần lượt đứng ở bốn phương hướng của Phượng Lạc Cửu Thiên Đại Trận.

Có thể cường giả cấp bậc Thân Vương ra tay, lại còn thêm một tầng áp chế huyết mạch đè nặng, chỉ sợ đại trận này sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Tông chủ Phượng Minh tông cũng cắn răng, chẳng lẽ thật sự tuyệt vọng rồi sao...

Nhưng chính vào lúc này.

Ánh mắt Lục Trường Sinh lóe lên, nhìn về một phía.

Ở nơi đó, trong hàng ngũ đệ tử Phượng Minh tông, có một nam tử đi ra với vẻ mặt bình thản.

Đó là... Tần Trạm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận