Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 770 - Lấy một địch bốn

. . . .

Trong tình huống bình thường thì khách điếm và quán rượu là nơi nắm bắt tin tức nhanh nhất.

Vào một quán rượu kêu vài đĩa thức ăn, hai ba ly rượu nhỏ là có thể uống rượu cả ngày.

Trong quá trình nói chuyện phiếm, chỉ cần nói đơn giản đôi ba câu về tu vi của ngươi như thế nào, lang bạt đến các loại bí cảnh nào rồi, hoặc có thể nói về các sự kiện lớn đã xảy ra gần đây cũng được.

Dưới tình huống như vậy, quán rượu ngập trong tiếng cười nói ồn ào, náo nhiệt.

Cộng thêm bầu không khí đầy mùi rượu, mỗi một người tu đạo đều sẽ không dùng linh khí để luyện hóa cồn trong đó, mà còn bị kích thích bởi thứ men rượu này, không ai là không nói chuyện.

Nhưng tình huống của hiện tại lại cực kỳ khác thường.

So sánh với tiếng ríu rít luyến thoắng của ngày thường thì những người hiện tại đến quán để uống rượu lại chỉ mang sắc mặt trầm tư chứ chẳng nói một lời.

Ninh Trần Tâm nhẹ giọng cười:

"Vậy khi nào thì chúng ta đi tìm Mục sư đệ?"

Hồng Anh cười nói:

Mộc Uyển Nhi thì đang cong người giơ hai tay lên trời, còn mặt thì úp nghiêng trên bàn mà chu miệng nói:

Chỉ là khi đụng tới tin tức về Vô Gian luyện ngục thì hắn vẫn ngậm miệng không hé nửa câu.

Sắc mặt của Thạch Sinh đã biến thành hoảng sợ, hắn lập tức sách ghế gỗ ra ngồi phía sau Hồng Anh và Ninh Trần Tâm.

Đến cả việc thì thầm với nhau cũng cứ như là mất sức chín trâu hai hổ.

Thạch Sinh ngây ngô đáp: "Phải gọi là sư huynh."

Giống như Vô Gian luyện ngục này chính là con ác ma mà mọi người sợ hãi tránh không kịp.

Thạch Sinh mãi mới lôi được tin tức về vị trí của Thánh Phù tông từ trong miệng một gã phàm nhân đã uống đến đầu óc choáng váng.

"Thiên phú phù sư của Mục sư đệ vốn đã rất cao, còn được sư tôn cho truyền thừa, tự nhiên sẽ không thể so với đệ tử kém cỏi này của ngoại giới."

"Được rồi, đừng phá nữa, cũng đã nghỉ ngơi xong xuôi rồi thì đi tìm Mục sư đệ thôi."

"Chẳng qua, xem ra thanh danh của Mục sư đệ ở chỗ này không tệ, còn được thái thượng trưởng lão của Thánh Phù tông coi trọng."

"Hơn nữa xem ra, chuyện của bên Vô Gian luyện ngục cũng có dính dáng đến nhóm của sư huynh, chúng ta qua xem có thể giúp đỡ cái gì hay không."

Lập tức Mộc Uyển Nhi ngồi bật dậy giương hai hàm răng trắng nghiến chặt, giữa hai ngón tay lại đang kẹp một cái bình sứ màu trắng.

Hồng Anh không khỏi phá lên cười.

Và khoảnh khắc tiếp theo, cái quán rượu mà đám người Hồng Anh vừa ngồi bị đánh thành bột mịn dưới đòn công kích đồng loạt của bốn cái chưởng ấn!

Sau đó cảm đám trực tiếp biến mất tại chỗ.

Mặc dù ký hiệu đó không hợp với chiếc áo này lắm nhưng cỗ khí tức như ẩn như hiện trong đoá hoa đào đó lại khiến cho nội tâm của tất cả mọi người ở đây phải dấy lên từng đợt rung động!

Nhưng ngay lúc này, Hồng Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, hàng lông mày thanh tú của nàng nhíu lại.

"Nhưng đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, sao bốn gã Chấp Pháp trưởng lão của Chấp Pháp môn dám đồng thời xuất động trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng này?"

Mọi người khẽ gật đầu.

Mộc Uyển Nhi thấy một màn này thì tức giận:

"Các ngươi, theo ta đi một chuyến đi."

Đúng lúc những người xung quanh bàn tán xôn xao, Chấp pháp trưởng lão Uyển Hiển Chi lãnh đạm nhìn về phía bốn người Hồng Anh mà lạnh giọng nói:

Rồi nàng lập tức phất tay, trong nháy mắt một luồng quy tắc chi lực thổi quét qua cuốn lấy đám người Ninh Trần Tâm, Thạch Sinh và Mộc Uyển Nhi vào trong đó.

Trên đại lộ, vô số người tu đạo ôm sắc mặt kinh hãi mà nhìn lên bầu trời.

"Đó là người của Hợp Hoan tông?"

"Ta từng gặp qua bốn người kia, chính là bốn vị Chấp Pháp trưởng lão của Chấp Pháp môn Hợp Hoan tông!"

Lúc xuất hiện lần nữa thì đã là ở bên ngoài quán rượu.

Nơi ngực áo bào của bọn họ có khắc một đóa hoa đào màu hồng phấn.

Sắc mặt của Hồng Anh đanh lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời của quán rượu đã hóa thành bột mịn kia, nơi đó có bốn gã nam tử mặc y bào hoa quý đang đứng.

Những người tu đạo và cả người bình thường còn ngồi trong đó đều không một ai may mắn thoát khỏi...

"Lại là loại kịch bản đánh trẻ già đến tìm này!"

Thạch Sinh nhìn về phía Mộc Uyển Nhi với ánh mắt cạn lời rồi thấp giọng nói thầm:

"Còn không phải là do ngươi chọc người ta trước..."

Mộc Uyển Nhi trừng mắt nhìn Thạch Sinh.

Hồng Anh thân là nhị sư tỷ, khi đại sư huynh Diệp Thu Bạch không có ở đây thì nàng nhất định phải đứng ra.

Vì thế nàng tiến lên trước một bước.

Một cây trường thương chẳng biết đã trượt vào trong lòng bàn tay nàng từ lúc nào, nàng siết chặt năm ngón tay, váy bào đỏ rực phủ trên thân nàng được thêu dệt lên những hoa văn màu vàng kim đậm nét quý phái.

Vào giờ khắc này, Đế vương khí không tự chủ được mà bạo phát ra từ thân thể Hồng Anh!

Chỉ thấy Hồng Anh hơi ngẩng đầu nhìn Uyển Hiển Chi mà nói:

Luân hồi chính là đại đạo hàng đầu trong ba ngàn đại đạo.

Sắc mặt của Uyển Hiển Chi cùng với ba gã Chấp Pháp trưởng lão đồng thời trầm xuống.

Đây mà là lực lượng một cường giả Địa Tiên cảnh hậu kỳ có thể phóng thích ra sao?

Những người tu đạo khác trên đường cái khi nhìn thấy một màn như vậy thì chỉ biết kinh hãi không thôi!

Ba luồng lực lượng hoà quyện với nhau giữa không trung tạo thành khí thế kéo trạng thái của Hồng Anh đạt tới đỉnh điểm!

Hồng Anh hừ nhẹ một tiếng, chân trước vừa đạp, luân hồi chi ý, quy tắc chi lực cùng với Đế vương khí đồng thời bộc phát trong tích tắc!

"Chỉ bằng một tên Địa Tiên cảnh hậu kỳ như ngươi?"

"Mặc dù không biết thế lực phía sau ngươi là gì, chẳng qua ngay cả vị trí Thánh Phù tông mà cũng không biết thì hẳn là phía sau các ngươi cũng không có thế lực mạnh làm chỗ dựa đâu."

"Cho nên vẫn đừng cố chống cự thêm, lỡ mà làm cho khuôn mặt xinh đẹp kia của ngươi bị thương thì lại hỏng mất một cái lô đỉnh tốt đấy."

Trong mắt Hợp Hoan tông, chỉ cần kẻ địch có ngoại hình đẹp mắt hay là thiên phú đủ mạnh thì đều sẽ bị coi như là một cái lô đỉnh.

Là có thể đơn phương rút lấy nguyên khí của đối phương chứ không cần phải sử dụng công pháp của Hợp Hoan tông để nuôi dưỡng ngược lại cho đối phương.

Xét về ngoại hình đẹp mắt, ở trong toàn bộ giới vực vĩ độ trung này, người có thể so sánh với Hồng Anh và Mộc Uyển Nhi thì chỉ sợ cũng có mỗi tông chủ Hợp Hoan tông Kha Mị.

Nhưng Kha Mị lại vì đã tu luyện âm Dương Hợp Hoan công tới một loại cảnh giới cực cao nên khí chất của nàng mới trở nên quyến rũ xinh đẹp đến vậy.

Nếu chỉ nói về diện mạo, hoặc là không tính đến khí chất quyến rũ xinh đẹp thì hai người này thậm chí còn xuất chúng hơn cả Kha Mị!

Nói là họ đẹp đến siêu thực cũng không quá đáng chút nào.

Uyển Hiển Chi nghe xong cũng không thay đổi biểu tình, chỉ là chậm rãi cởi thắt lưng bên hông xuống rồi nhẹ rung tay, chiếc thắt lưng liền hóa thành lưỡi kiếm dài ba thước vô cùng sắc bén!

Nếu không thì làm sao có thể chống lại ý nguyện của Chấp Pháp trưởng lão Hợp Hoan tông?

Ở trong Thương Khung vực này, có thể nói ra những lời như vậy thì người đó chắc hẳn cũng có bối cảnh rất không tầm thường.

Mọi người trên đường khi nghe được lời của Hồng Anh thì đều biến đổi sắc mặt.

Nói đạo lý là hành vi của kẻ yếu, ta cũng sẽ không nói gì, nhưng chỉ sợ các ngươi còn chưa có bản lĩnh có thể mời chúng ta đi một chuyến với các ngươi."

"Người của Hợp Hoan tông?

Đế vương khí là thứ chỉ có đế vương của một phương mới có thể dưỡng thành.

Mà loại lực lượng còn lại lại khiến bọn họ không cách nào nhìn thấu!

Đến loại cảnh giới này của bọn họ, nhìn không thấu mới là trí mạng nhất.

Sự kết hợp của ba sức mạnh này để cho trong lòng bốn người bọn họ đều sinh ra một cảm giác cận kề cái chết.

Phải biết rằng, đối phương chỉ mới tới Địa Tiên cảnh hậu kỳ trong khi bốn người bọn họ đều là Địa Tiên cảnh đỉnh phong!

Uyển Hiển Chi trầm trọng nói:

"Hiện tại, ta ngược lại có chút hối hận, Hợp Hoan tông lại trêu chọc đến loại nhân vật như ngươi."

"Chẳng qua, cừu oán đã được kết xong, tông chủ đã hạ mệnh lệnh, vậy cứ kết thúc mọi thứ ở chỗ này đi, chứ không thể để mặc ngươi trưởng thành tiếp được rồi."

Hồng Anh hơi nhướng mày:

"Nói xong chưa?"

Uyển Hiển Chi nhẹ gật đầu.

"Nếu đã nói xong, vậy thì đánh đi."

Vừa dứt lời, Hồng Anh tay cầm trường thương xông thẳng lên trước, lấy một địch bốn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận