Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 527 - Nhiệm vụ của Phù Tháp

. . . . . . . . . . . . . .

Năm ngày trôi qua.

Bên trong động phủ Thiên cấp.

Mục Phù Sinh nhìn chín tấm Tử tiêu diệt thế lôi trận phù trước mắt, rốt cuộc cũng hài lòng gật gật đầu.

Không uổng công hắn tốn nhiều tâm tư như vậy.

Chỉ một tấm lôi trận phù mà đã có hơi thở cường đại như thế, khi chín tấm kết hợp hình thành lôi trận sẽ bộc phát ra uy thế cường đại tới mức nào?

Mục Phù Sinh thu lôi trận phù lại sau đó đi ra bên ngoài.

Năm ngày trôi qua, điểm cống hiến cũng đã hết.

"Mấy ngày qua ta ở chỗ này gây ra động tĩnh lớn, nếu như không phải trưởng lão trợ giúp, e là đã sớm bị người vây đầy, không ẩn giấu được."

"Ngươi thật sự rất thông minh, nhưng ta ở nơi này ngươi liền không ẩn giấu sao?"

"Cảm tạ ta làm chi?"

Đôi mắt nhìn thẳng Mục Phù Sinh, ánh mắt như kiếm muốn nhìn thấu Mục Phù Sinh.

"Đa tạ trưởng lão."

"E là để lão phu biết cũng do ngươi cố ý đi?"

Giờ phút này bên ngoài động phủ có Tạ Ngôn đang ngồi trên một cái ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Mục Phù Sinh buông tay cười nói: "Không phải Tạ trưởng lão đã sớm phát hiện chút gì đó sao?"

Tạ Ngôn cũng không có mở mắt, chỉ hỏi lại:

Mục Phù Sinh đi qua, cúi người vớ Tạ Ngôn rồi cười nói:

Lúc này Tạ Ngôn mới mở hai mắt.

Hết thảy đều rõ ràng.

Tâm Mục Phù Sinh như gương sáng, trả lời:

Tạ Ngôn gật gật đầu:

Nhìn thấy nụ cười của Mục Phù Sinh, Tạ Ngôn đột nhiên nói:

Mục Phù Sinh vẫn tươi cười nhưng lại không nói gì.

Trên lênh bài có khắc có một chữ Nhiếp!

"Nhưng mà ta cũng có điều kiện."

Mục Phù Sinh hơi sửng sốt.

Nghe vậy, Mục Phù Sinh cười ngâm ngâm chắp tay:

Nhưng cũng không có vấn đề quá lớn.

"Tuy rằng không biết ngươi muốn làm gì, tạm thời lão phu cũng không hỏi."

Nghĩ đến đây, Mục Phù Sinh gật đầu tiếp nhận tấm lệnh bài này.

Mình chỉ cần không quá trương dương trong quá trình hành động là được.

Nếu như tiếp thu rồi hoàn thành nhiệm vụ thì tự nhiên có thể nhận được cao tầng coi trọng.

"Đa tạ trưởng lão."

Gia hỏa này được lắm.

Chờ mỗi lúc này . . . . .

Quả nhiên trên đời này không có cơm trưa miễn phí.

Tạ Ngôn đứng dậy đi tới gần Mục Phù Sinh ném ra một lệnh bài gỗ.

"Nhưng Thiên Minh hoàng triều đang dần thiếu thốn nhân tài, phạm vi thế lực dần dần bị các hoàng triều khác âm thầm chiếm lấy."

"Hoàng triều ở Minh Quang vực đều dùng phù triện làm cơ sở kiến quốc."

"Đây là lệnh bài Nhiếp chính vương của Thiên Minh hoàng thất."

"Ta cần làm cái gì."

Tạ Ngôn thấy thế, khóe miệng treo lên một nụ cười.

"Lão phu vừa mới nói, phù triện là căn cơ kiến quốc của đông đảo thế lực ở Minh Quang vực."

"Ngươi cần làm chính là đoạt lại gì mà Thiên Minh hoàng triều đã mất."

"Còn nên làm như thế nào thì phải xem chính ngươi."

Mục Phù Sinh gật đầu:

"Ta hiểu được, nhưng hẳn là có khen thưởng đi?"

Tạ Ngôn hừ lạnh một tiếng:

"Tự nhiên có, sau khi hoàn thành thì sẽ có người từ Phù Tháp tới điều tra, chỉ cần vượt qua thì Phù Tháp sẽ phát thưởng, phần thưởng sẽ khiến ngươi vừa lòng."

Tình huống này cũng không hiếm thấy.

Mục Phù Sinh nhíu mày.

Dẫn tới Thiên Minh hoàng triều rơi vào tình cảnh sắp sụp đổ . . . . .

Những cung phụng của Thiên Minh hoàng triều cũng liên tiếp bị đào đi.

Dẫn tới sinh ý phù triện trong rất nhiều thành trì đều bị cướp đi.

Hiện giờ Thiên Minh hoàng triều bị hai hoàng triều còn lại đồng thời áp bách.

Lấy bản đồ xong, Mục Phù Sinh liền khởi hành tiến đến Hạo Nhiên đại lục.

Minh Quang vực chia thành mấy khối đại lục.

Thần Phù tông và Phù Tháp ở chỗ, đó là Minh Quang đại lục.

Chính là trung tâm của Minh Quang vực.

Còn Hạo Nhiên đại lục chỉ có thể được xem là một địa phương xa xôi.

Nói thô một chút chính là nông thôn. . . . . .

Xem tin tức bên trên bản đồ.

Hạo Nhiên đại lục có ba hoàng triều.

Thiên Minh hoàng triều, Sí Hỏa hoàng triều và Long Vân hoàng triều.

"Đi thôi.". . . . . .

"Đã như vậy thì ta liền xuất phát."

Trưởng lão Thần Phù tông cũng không đơn giản chút nào. . . . . .

Tạ trưởng lão này có quan hệ với Phù Tháp.

Xem ra. . . . . .

Phù Tháp?

Vô luận là chiến tranh chém giết hay chiến tranh kinh tế đều gây tổn hại to lớn đối với một hoàng triều.

Nhưng chỉ dựa vào bản thân hắn mà muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì thực sự có tính khiêu chiến.

Không suy nghĩ quá nhiều, sau mấy ngày qua đi.

Mục Phù Sinh tới Thiên Minh hoàng triều.

Hắn đi ngang qua đám đại thần trong hoàng cung, mặt mũi ai nấy đều tràn ngập u sầu.

Đây là cảnh tượng đầu tiên lọt vào trong mắt Mục Phù Sinh.

Xem ra quả thực là quá cấp bách rồi.

Khi Mục Phù Sinh muốn tiến vào hoàng cung thì có hai tên cấm vệ cầm trường thương ngăn Mục Phù Sinh lại.

"Đứng lại! Cấm địa hoàng cung!"

Mục Phù Sinh dừng bước đưa lệnh bài kia ra.

Hai tên cấm vệ quân thấy thế, lập tức quỳ xuống.

"Tham kiến Nhiếp chính vương!"

Mục Phù Sinh gật đầu nói:

"Ta muốn gặp hoàng chủ."

Cấm vệ quân vội vàng nói:

"Được! Ta đây liền thông báo."

Nói xong lập tức chạy nhanh vào trong hoàng cung.

Chỉ chốc lát sau đã trở về dẫn Mục Phù Sinh đi vào.

Đi lên từng bậc thang tiến vào hoàng cung.

Giờ phút này.

Trong đại điện có một nam tử trung niên mặc long bào ngồi trên tòa cao.

Chính là hoàng chủ.

Bên dưới thì có một nam một nữ.

Nam tử nhìn thấy Mục Phù Sinh liền khó hiểu hỏi:

"Ngươi là người tới từ Phù Tháp sao?"

"Làm sao trẻ tuổi thế này?"

Mục Phù Sinh lấy lệnh bài ra, lạnh nhạt nói:

"Cũng không thể làm giả lệnh bài này đi?"

Hoàng chủ gật gật đầu nói:

"Đúng là lệnh bài của hoàng triều."

Đại hoàng tử Thiên Tề Hà nhíu nhíu mày, nói:

"Phụ hoàng, nếu thế này thì có phải Phù Tháp quá coi nhẹ thỉnh cầu của chúng ta hay không?"

"Chỉ phái một tên phù sư trẻ tuổi tới? E là cả Địa phù sư cũng không có đạt tới đi, làm sao cạnh tranh hai hoàng triều khác?"

Nữ tử bên cạnh là hoàng nữ Thiên Minh hoàng triều, Thiên Trì Dao.

Nàng cũng không có nói mà chỉ là âm thầm đánh giá Mục Phù Sinh.

Hoàng chủ nghe xong sau cũng khẽ nhíu mày.

Đúng là Mục Phù Sinh quá trẻ.

Phù sư vốn chính là một chức nghiệp thưa thớt.

Bởi vì yêu cầu thiên phú quá hà khắc.

"Vị tiểu hữu này, cấp bậc phù sư của ngươi thế nào?"

Mục Phù Sinh lấy huân chương Thiên Phù Sư ra.

Thiên Tề Hà cùng với Thiên Trì Dao đều giật mình.

"Huân chương màu vàng kim? Thiên Phù Sư?"

Hoàng chủ cũng đứng dậy:

"Thiên Phù Sư trẻ tuổi thế này?"

Xem ra người tới là một nhân vật yêu nghiệt!

Lúc này Mục Phù Sinh cũng nói:

"Nếu đã chứng minh được năng lực rồi."

"Ta đây cũng nói yêu cầu của ta."

Thiên Tề Hà khẽ nhíu mày.

"Đây chính là Thiên Minh hoàng triều, ngươi. . . . . ."

Mục Phù Sinh nhìn về phía Thiên Tề Hà, lạnh lùng nói:

"Vậy ngươi liền chờ hoàng triều các ngươi tự sinh tự diệt đi."

Sắc mặt Thiên Tề Hà trở nên khó coi nhưng lại không nói gì.

Thiên Trì Dao thì cười nói:

"Nhiếp Chính Vương có thể nói."

Mục Phù Sinh gật đầu nói:

"Điều kiện thứ nhất, tài liệu gì đó yêu cầu các ngươi tìm cho ta."

"Điều kiện thứ hai, cung cấp tin tức của đối phương cho ta."

"Điều kiện thứ ba, cũng là điều kiện quan trọng nhất."

"Thời điểm ta làm việc không thể có người phản đối, can thiệp."

Nói tới đây.

Mục Phù Sinh quay đầu nhìn về phía Thiên Tề Hà, nhàn nhạt cười nói:

"Bao gồm vị hoàng tử điện hạ này, ngươi thấy thế nào?"

Thiên Minh hoàng chủ do dự: "Chuyện này. . . . . ."

Thiên Trì Dao lại lập tức đáp: "Chúng ta đồng ý!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận