Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1090 - Bí tộc Tân gia

. . . .

Hiện giờ kiếm mộ đã là một vùng trơ trọi.

Tất cả đoạn kiếm đều đã biến mất, bất quá kiếm khí vẫn còn quanh quẩn ở khu vực này.

Kiếm tu ở nơi đây tu luyện sẽ cực kỳ có ích đối với chuyện tăng cường cảnh giới kiếm đạo.

Nhìn thấy Diệp Thu Bạch ôm hộp Canh kim kiếm hạp cùng với Canh kim thần kiếm đi xuống.

Mộ Tử Tình mỉm cười nghênh đón, sự nhu tình trong mắt giống như muốn nhuộm đẫm Diệp Thu Bạch.

"Xem ra lần này thu hoạch không tệ."

Diệp Thu Bạch gật đầu, chỉ là sắc mặt vẫn có chút nặng nề."

Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Diệp Thu Bạch khi nhìn Canh kim kiếm hạp trong tay.

Cho nên ngươi chỉ cần bình yên tiếp nhận, sau đó cố gắng tu luyện là tốt rồi.

Nếu như nói trên thế giới này, ai là người hiểu Diệp Thu Bạch nhất, ngoại trừ Lục Trường Sinh và các sư đệ sư muội thì còn có ai.

"Nếu đã lựa chọn ngươi, tất nhiên tin tưởng ngươi có năng lực này.

Hiện giờ hắn cảm thấy hai vật trong tay nặng nề như núi.

Kiếm tu vĩnh viễn giống như kiếm.

Đối với hắn mà nói, tiếp nhận Canh kim kiếm hạp cùng Canh kim thần kiếm không chỉ là hai kiện thần vật làm cho người ta hưng phấn.

Về phần những chuyện khác, đợi đến khi thực lực đạt tới trình độ nhất định, không có gì mà không thể giải quyết."

Nặng nề đến nỗi Diệp Thu Bạch cũng có chút hoài nghi, hoài nghi mình có thể gánh vác trách nhiệm hay không? Có thể đáp lại kỳ vọng cùng nhắc nhở của tiền bối hay không?

Mà còn là tiếp nhận trọng trách to lớn.

Mộ Tử Tình tiến lên nắm tay Diệp Thu Bạch, cùng hắn nâng kiếm hạp, dịu dàng cười nói:

Nếu như vắt đầu hoài nghi bản thân, như vậy bất kể là kiếm hay là kiếm đạo đều sẽ từ sắc bén chuyển thành lụt.

Đương nhiên là Mộ Tử Tình rồi.

Ảnhh hưởng đến quá trình tu luyện sau này.

Mộ Tử Tình nói an ủi rất đúng lúc.

Quyết chí tiến lên, bất khuất, tin tưởng vững chắc vào kiếm tâm của mình.

"Ta muốn nhắc nhở các ngươi, tuy rằng chúng ta đánh lui Thân Sùng Nguyên và Bạch Công Tuấn, nhưng với tính cách của bọn hắn, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy."

"Thật xin lỗi đã quấy rầy hai người liếc mắt đưa tình."

Tống Kiêu buông tay nói:

"Yên tâm đi, ta không sao."

"Đã như vậy thì chúng ta đi tìm bọn hắn trước rồi đánh chết là xong."

Diệp Thu Bạch mỉm cười nắm lấy tay Mộ Tử Tình.

"Bất quá, điều kiện tiên quyết là phải biết vị trí của bọn hắn mới được.

"Không hổ là Ma Chủ tiền nhiệm của Ma Vương Vực, tính cách thế này nên gia nhập Hạo Thiên Thần Tông chúng ta."

Nghe vậy, Tống Kiêu cười nói:

Đối với người có Kiếm tâm thông minh như Diệp Thu Bạch mà nói, có thể dễ dàng nghĩ thông suốt nhiều chuyện.

"Không có đề nghị gì, dù sao không ai biết được kế tiếp bọn hắn sẽ làm gì."

"Nhưng nếu là ta thì ta nhất định sẽ liên hợp với những người có lợi ích liên quan để đối phó với các ngươi."

Tiểu Hắc bình thản nói:

Lúc này Tống Kiêu cười híp mắt đi tới, nói:

"Vậy Tống huynh có đề nghị gì không?"

Diệp Thu Bạch nhìn về phía Tống Kiêu, hỏi:

"Nếu cho bọn hắn đủ thời gian để chuẩn bị, lần tấn công tiếp theo sẽ càng khốc liệt hơn."

Huống hồ nếu thật sự bức bách bọn hắn, e là không dễ xử lý đâu."

Tiểu Hắc không trả lời mà nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh đơ mặt, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi:

"Nhìn ta làm gì?"

Tiểu Hắc cũng không nói lời nào, vẫn nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh.

Đầu Mục Phù Sinh không khỏi có chút đau.

Quả thật hắn có động tay động chân trên người Bạch Công Tuấn và Thân Sùng Nguyên, dán phù triện theo dõi khí tức.

Bất quá còn chưa tới lúc vận dụng nha.

Vì thế chỉ đành bất đắc dĩ nói:

"Tứ viện thi đấu chuẩn bị tới, chắc hẳn các vị cũng đã chuẩn bị rồi, không vì thư viện thì cũng vì phần thưởng lần này."

Chỉ nghe Tần Thiên Nam cười nói:

Tân Hồng Y đứng hàng trước nhất trong đám đệ tử.

Tần Thiên Nam đứng trên đài cao, trước mặt đông đảo đệ tử thư viện.

Lúc này bên trong Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Trong mắt tất cả mọi người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tân Hồng Y sẽ dẫn dắt Tàng Đạo thư viện Nam vực đoạt lấy khôi thủ lần nữa.

Ngay lúc này ở Ma Hoang giới vực.

Từ khi Hồng Anh khống chế vĩ độ dẫn thiên địa linh khí vào, Thanh Vân Kiếm Tông, Thư Trai và Vân Hoàng đế quốc được thành lập.

Cả Man Hoang giới vực đều trở nên phồn vinh, vô số cường giả gặp thời mà sinh.

Thực lực tổng thể của Man Hoang giới vực cũng tăng trưởng nhanh chóng.

Nam Vực trở thành nơi hành hương của người khắp Man Hoang giới vực.

Dù sao trước kia Thảo đường tọa lạc ở Tàng Đạo thư viện Nam vực...

Hôm nay là ngày Tàng Đạo thư viện tiến hành tứ viện thi đấu.

Lần thi đấu này, người đại diện Tàng Đạo thư viện Nam Vực chính là Tân Hồng Y.

Hiện giờ Tân Hồng Y là một vị thiên kiêu tu kiếm tiếng tăm lừng lẫy ở Man Hoang giới vực.

"Được rồi, trong cổ chiến trường còn có rất nhiều động phủ truyền thừa, chúng ta tranh thủ thời gian đi tìm truyền thừa thích hợp với mình đi."...

Tống Kiêu thấy cảnh này đăm chiêu nhìn Mục Phù Sinh.

Tiểu Hắc hiểu ra gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn cũng không tin đối phương chỉ xuất động có hai người như vậy.

Đúng vậy, Mục Phù Sinh dự định thả dây dài câu cá lớn.

"Tiểu Hắc sư huynh, bình tĩnh một chút chớ nóng nảy, có lẽ sẽ có cá lớn xuất hiện."

Nghe đến đây các đệ tử tham dự đều mang sắc mặt cuồng nhiệt.

Dù sao khen thưởng lần này chính là Tần Thiên Nam sẽ để cho mấy nhân vật trong truyền thuyết, chính là sư tôn của Thanh Vân Kiếm Thánh và Vân Hoàng Nữ Đế đến giảng đạo một lần.

Đây cũng là phần thưởng mà chỉ Tàng Đạo thư viện Nam Vực có được.

Cũng dẫn đến vô số thiên kiêu Man Hoang giới vực tranh nhau vỡ đầu mẻ trán, muốn tham dự.

Lúc này Tân Hồng Y lại nói:

"Viện trưởng, bây giờ còn mời được Lục tiền bối sao?"

Tần Thiên Nam nghe xong nhất thời thổi râu trừng mắt.

"Hắn dám từ chối?!"

Cho dù hắn ở bên ngoài lăn lộn đến trình độ nào, cảnh giới gì.

Một tiếng Tần thúc hắn vẫn phải ngoan ngoãn kêu.

Bất quá Tần Thiên Nam đã nói trước với Lục Trường Sinh rồi.

Tuy rằng lúc Lục Trường Sinh truyền âm, giọng điệu cực kỳ không tình nguyện...

"Được rồi, các vị chuẩn bị xuất phát đi."

Tần Thiên Nam vung tay lên, có mấy con tiên hạc đáp xuống khoảng đất trống phía trước.

Đang lúc Tân Hồng Y muốn bước lên tiên hạc thì có một giọng nói từ chân trời truyền đến.

"Hồng Y, về tộc một chuyến."

Không chỉ có Tân Hồng Y, cả Tần Thiên Nam và các trưởng lão đều sững sờ.

Tân gia là một trong những bí tộc cổ xưa ở Man Hoang giới vực."

Lịch sử tồn tại của bọn họ cực kỳ lâu đời.

Đồng thời cũng một mực ẩn thế, không có tranh đoạt hay tranh đấu với thế lực bên ngoài bao giờ.

Cho nên không ai biết thực lực cụ thể và chi tiết như thế nào.

Sắc mặt Tân Hồng Y ngưng trọng, không chút do dự đảo mắt liền biến mất tại chỗ.

Tần Thiên Nam nói:

"Được rồi, để người khác thay Tân Hồng Y đi."...

Trong một nơi rừng sâu núi thẳm ở Nam Vực.

Một nơi vốn không nên có người ở, thậm chí ngay cả ma thú cũng không có.

Nhưng sâu bên trong lại có một tòa cổ trạch to lớn.

Nơi này chính là Tân gia.

Tân Hồng Y tiến vào trong từ đường, có một lão giả tóc bạc đang quỳ gối trước từ đường, không quay đầu lại mà lên tiếng:

"Hồng Y, lúc trước sai ngươi gia nhập Thảo đường, mặc dù ngươi chưa hoàn thành nhưng bây giờ thời cơ đã tới, cũng nên cho ngươi biết một ít chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận