Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 769 - Mục Phù Sinh tựa như lão cẩu

. . . .

Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho Mục Phù Sinh biết chuyện bọn Hồng Anh đi tới giới vực vĩ độ trung.

Vì sao lại nói cho Mục Phù Sinh chứ không phải cho đại sư huynh là Diệp Thu Bạch?

Mục Phù Sinh truyền âm vào trong ngọc bội một câu hỏi như thế.

Câu trả lời của Lục Trường Sinh cũng khiến cho Mục Phù Sinh dở khóc dở cười, nhưng lại không thể bắt bẻ được tí nào!

Lục Trường Sinh nói: "Nói cho hắn biết để làm gì? Nói để cho hắn mang theo nhóm Hồng Anh đi gây chuyện nữa hả?"

"Ta nói cho ngươi biết là bởi vì trong tất cả đệ tử, ngươi là đệ tử chân truyền nhất của ta, chỉ có nói cho ngươi biết việc này mới có thể làm cho ta càng thêm yên tâm."

Thời điểm nói đến câu này, Mục Phù Sinh rõ ràng cảm nhận được ngữ khí uy hiếp tồn tại trong giọng của hắn.

"Yên tâm đi sư tôn, đệ tử sẽ cố gắng hết sức."

"Rất tốt."

"Cho nên, coi như ta giao nhóm người Hồng Anh lại cho ngươi, dù sao bọn họ cũng không quen thuộc gì giới vực vĩ độ trung, lỡ mà cả đám xông đầu vào địa phương người ta đang bế quan, hay là đi nhầm vào cái cấm địa gì thì không tốt có tốt đâu, nghe rõ chưa?"

Mục Phù Sinh lập tức đứng thẳng người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm mà nghiêm mặt nói: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Nếu ngược lại...

Bầu trời hôm nay không có mây.

Không khó để nghĩ.

Khi hai chữ này rơi xuống, giọng nói của Lục Trường Sinh mới tắt hẳn cùng với lúc ánh sáng xanh lá trên ngọc bội tản đi.

Mục Phù Sinh rùng mình một cái...

Nếu như trong lúc mình đón tiếp mà nhóm người Hồng Anh không gây ra chuyện gì thì có thể coi như là không có chuyện gì phát sinh, sự an toàn của toàn bộ Thảo đường và chính tánh mạng của mình cũng sẽ an ổn như thường.

Lục Trường Sinh hỏi lại: "Hết sức?"

Mục Phù Sinh đột nhiên cảm thấy mình mệt mỏi quá.

Mục Phù Sinh cười khổ gật đầu.

Vốn cho rằng đã trèo lên được đùi một vị sư tôn cường đại nhìn không ra sâu cạn đến như vậy là cuộc sống này có thể trở nên thoải mái chín mươi chín phần, chỉ thiếu một phần không đủ tiền xài!

Mục Phù Sinh thở dài rồi buông ngọc bội trong tay xuống.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào phía bầu trời mênh mông vô bờ kia, mặt trời dần dần lặn xuống, ánh chiều tà màu cam theo mặt trời rơi xuống mà cũng dần ngả tối.

Hơn nữa với địa vị của Mục Phù Sinh thì hắn còn không có quyền lên tiếng giữa các vị sư huynh sư tỷ kia!

Khi còn ở Thảo đường thì có sư tôn quản.

Định nghĩa của song tu rất rộng.

Mục Phù Sinh sai rồi.

Mà Hợp Hoan tông thì hoạt động theo phương pháp âm dương giao thái.

Kết quả...

Cho nên mỗi một nam đệ tử có thiên phú cường đại bên trong Hợp Hoan tông đều sẽ có rất nhiều thê thiếp.

Làm theo cách như vậy sẽ có lợi ích cực lớn cho cả hai bên.

Âm và dương tương tác sẽ tạo ra cân bằng.

Bất kể là sư huynh sư tỷ, hay là sư đệ sư muội, ai ai cũng là người thích gây chuyện!

Có tà tu đơn thuần chỉ tìm kiếm lô đỉnh, hấp thụ nguyên âm hay nguyên dương chi khí của đối phương để tăng cường thực lực bản thân.

Nhưng phương pháp này lại là đang vi phạm lẽ trời.

Phương thức tìm kiếm lô đỉnh của tà tu không chỉ có thể tổn hại đến thiên phú của đối phương, nghiêm trọng hơn còn có thể gây mất mạng!

Đi ra ngoài là đẩy hết cho hắn gánh!

Khoảnh khắc này, dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng Mục Phù Sinh kéo lê thê như một con chó già... ...

"Hi vọng sư huynh sư tỷ bọn họ đợi sau này rồi mới trêu chọc những người khác, để cho ta có chút thời gian chuẩn bị tâm lý..."

Mục Phù Sinh thở dài rồi lại lắc lắc đầu mà đi về phía Thánh Phù tông.

Mà bên cạnh những nữ đệ tử tràn đầy nguyên âm chi khí thì sẽ có nhiều nam nhân.

Là đệ tử thân truyền của tông chủ Hợp Hoan tông, Tạ Hồng Nghĩa hiển nhiên là thuộc về nhóm đệ tử có thiên phú cường đại trong Hợp Hoan tông.

Đồng thời, cũng là người được tông chủ Hợp Hoan tông lựa chọn để kế thừa y bát, tương lai sẽ trở thành tông chủ Hợp Hoan tông.

Chỉ là người đệ tử này của nàng được nàng nuông chiều quá mức đã trở nên có chút không coi ai ra gì.

Tuy rằng sau khi bị giáo huấn đã bày ra bộ dáng đã nhận được bài học, nhưng cứ đụng đến nữ nhân là hắn vẫn sẽ bị sắc đẹp làm cho đầu óc choáng váng...

Đương nhiên, một phần cũng là do ảnh hưởng của âm Dương Hợp Hoan công...

"Là ai đã gây ra?"

Tông chủ Hợp Hoan tông nhíu mày, trong mắt tràn đầy sát ý!

"Là ai ác độc như vậy?"

"Tất cả trưởng lão trong Chấp Pháp môn lập tức tới chủ điện gặp bổn tọa!"

Kha Mị tiếp nhận cái túi thơm Tầm Vị, sau một phen trầm ngâm thì trầm giọng quát lên:

Hay còn được gọi là túi thơm Tầm Vị.

Chỉ cần lấy bất cứ thứ gì trên người đối phương rồi để vào bên trong túi thơm là có thể khóa chặt khí tức của đối phương trong vòng một năm.

Một trong số đó đã được Kha Mị giao cho Tạ Hồng Nghĩa.

Vì vậy toàn bộ Hợp Hoan tông cũng chỉ có năm chiếc túi thơm mà thôi.

Kha Mị lắc đầu, rất hiếm khi có chuyện có thể làm cho một cảnh giới Thiên Tiên như nàng cũng phải bó tay không có biện pháp giải quyết.

Thế nhưng, khi đối mặt với thương thế của Tạ Hồng Nghĩa, nàng lại không có một chút biện pháp nào.

"Là do ai?"

Vẻ giận dữ trên mặt Kha Mị dần dần thu lại.

Chỉ là, sát ý trong cặp mị nhãn kia càng thêm nồng đậm.

Tạ Hồng Nghĩa cắn răng lấy ra một cái túi thơm.

"Trước khi đi, ta đã lấy được một sợi tóc của đối phương..."

Loại túi thơm này chính là bảo vật dùng để truy tung kẻ địch của âm Dương Hợp Hoan tông.

Bất kể là cách làm hay là vật liệu để chế tạo ra một chiếc túi thơm như này cũng đều có yêu cầu cực kỳ cao.

"Sư tôn, đến ngài mà cũng không có cách nào chữa khỏi sao?"

Tạ Hồng Nghĩa nhìn qua thần sắc sư tôn rồi nói ra với sắc mặt kinh hoảng:

Đối với một tu đạo giả mà nói thì việc phá đi tu lại này không phải là tương đương với phế bỏ tu vi hắn đã tu thành bấy lâu sao?

Nếu như hắn muốn tiếp tục tu luyện thì nhất định phải buông bỏ âm Dương Hợp Hoan công, chuyển tu những công pháp khác.

Đối với một Tạ Hồng Nghĩa tu luyện âm Dương Hợp Hoan công mà nói thì tình huống này cũng tương đương với việc phế bỏ đường lui của hắn!

Hạ thể của hắn đã coi như hết phương cứu chữa rồi, ít nhất là trong phạm vi thực lực của nàng thì không có bất kỳ hy vọng cứu vớt nào nữa!

Âm thanh nghe có vẻ không lớn nhưng được linh khí Thiên Tiên cảnh gia trì nên đã truyền khắp toàn bộ Hợp Hoan tông!

Một lúc sau, sau khi nghe được câu này thì tất cả đệ tử cùng với trưởng lão trong Hợp Hoan tông đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía phương hướng chủ điện.

"Có chuyện gì mà lại muốn xuất động tất cả trưởng lão trong Chấp Pháp môn?"

"Dưới tình thế hiện tại mà tông chủ còn muốn làm gì à?"

"Xem ra là đã phát sinh chuyện lớn, đã chừng ngàn năm rồi cũng chưa từng phát sinh chuyện đồng thời xuất động tất cả trưởng lão trong Chấp Pháp môn."

Ở Hợp Hoan tông, có thể nói là Chấp Pháp môn trực thuộc tông chủ Kha Mị.

Coi như là các trưởng lão quyền cao chức trọng còn lại cũng không thể phản kháng ý chỉ của Chấp Pháp môn.

Có thể nói là dưới một người, trên vạn người.

Chưa qua hết thời gian mười nhịp hô hấp mà ở ngoài sân nơi Kha Mị ở cũng đã xuất hiện bốn gã nam tử nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi.

Nhìn qua trẻ trung, nhưng tuổi tác trên thực tế lại đã không còn nhỏ.

Trong giới tu đạo, chỉ cần cảnh giới đủ cao thì việc duy trì dung nhan thanh xuân đã là chuyện không thể coi là khó.

Nhưng do công pháp của Hợp Hoan tông có điểm đặc thù hơn người, sau khi tiến hành âm dương giao thái là không cần tu đạo giống như những người khác, mà chỉ cần tận lực dùng linh khí duy trì dung nhan của mình.

Chỉ cần vẫn còn tu luyện công pháp Hợp Hoan tông để tiến hành âm dương giao thái với người khác giới là được.

Bốn gã nam tử xuất hiện với tư thế cúi đầu, không dám đưa ánh mắt nhìn vào bóng người kiều mỵ nóng bỏng chỉ mặc mỗi bộ quần áo sa lụa mỏng như giấy kia trong viện.

Trong giọng nói cung kính lại cất giấu thật sâu nét kính sợ và lòng ái mộ.

"Tông chủ, có chuyện gì phân phó."

Kha Mị vươn ra cánh tay ngó sen ra rồi vung lên, ném cho người này chiếc túi thơm Tầm Vị kia cùng với một câu nói bằng giọng điệu rét lạnh:

"Truy tìm người này, bắt sống về đây, không tiếc giá nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận