Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 230 - Tân sinh đại bỉ

Ngày hôm sau, Hồng Anh điều chỉnh trạng thái thân thể đến mức tốt nhất.

Sau đó lấy giới vực chi tâm ra.

Lục Trường Sinh thấy một màn này không khỏi há hốc mồm.

Trước đó gia hỏa này muốn đi theo hắn nhưng lại bị hắn từ chối.

Hiện giờ lại chạy đến tay đồ đệ mình sao?

Tất nhiên giới vực chi tâm cũng phát hiện ra Lục Trường Sinh, không khỏi cười thành tiếng.

Tuy rằng không có khiến nam tử tự mình khống chế bản thân.

Thế nhưng bị đệ tử của hắn bắt được cũng không kém bao nhiêu.

Tân sinh đại bỉ.

Do những học viên mới vào thư viện tiến hành tỷ thí, xếp hạng, sau đó sẽ phát khen thưởng.

Linh khí ẩn chứa bên trong giới vực chi tâm đủ để cho nàng khôi phục một rất nhiều.

Mỗi một lần kết thúc chiêu sinh liền sẽ cử hành một buổi tân sinh đại bỉ.

Bắt đầu hấp thu linh khí tinh thuần bên trong.

Lần trước Diệp Thu Bạch tham gia tân sinh đại bỉ, sau đó giành được quán quân.

Hồng Anh nhìn giới vực chi tâm trong tay.

Cử hành đại bỉ này để những học viên mới vào nhận thức rõ thực lực của mình.

Hiện tại nàng cần nhanh chóng khôi phục thực lực!

Khoanh chân ngồi thẳng.

Là một tiết mục đặc biệt của Tàng Đạo thư viện.

Nghe lời nói thế này, Tần Thiên Nam trợn trắng mắt: "Không phải ngươi mới vừa thu Thạch Sinh làm đồ đệ sao, để hắn tham gia."

Tần Thiên Nam nhìn Hồng Anh đang tu luyện, nói với Lục Trường Sinh mục đích mà mình tới: "Tân sinh đại bỉ sắp bắt đầu rồi."

Hiện giờ, trong Thảo Đường cũng còn còn Thạch Sinh thỏa mãn điều kiện này.

Nhen nhóm ngọn lửa khát khao tu luyện để trở nên cường đại trong lòng bọn họ.

Lục Trường Sinh buông tay nói: "Tân sinh đại bỉ cũng không liên quan gì đến ta nha."

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh vội vàng lắc đầu nói: "Không được không được, Thạch Sinh còn cần tu luyện, không đi bêu xấu."

Cả đám đều sẽ tìm mọi cách gia nhập Thảo Đường!

Để Thạch Sinh đi tham gia tân sinh đại bỉ.

Chưa gia nhập Thảo Đường bao lâu mà đã đạt tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ, nếu người khác mà biết.

Ban đầu ở thời điểm chiêu sinh, Diệp Thu Bạch tự mình khảo nghiệm Thạch Sinh.

Nhưng mà để Thạch Sinh tham gia chẳng phải sẽ làm bại lộ thực lực của hắn sao?

Diệp Thu Bạch không khỏi cảm thấy có chút cổ quái.

Cảnh giới còn cao hơn đại sư huynh như hắn!

Khi đó Thạch Sinh chỉ mới tới Tử Phủ cảnh thôi, hiện giờ đã đạt tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.

Về sau hắn còn được yên tĩnh sao?

Đúng là hơi quá quá khi dễ người ta.

Dù sao hắn đã đạt tới Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.

Ngay cả Diệp Thu Bạch cũng có chút kinh ngạc cảm thán.

Vậy còn mò cá thế nào nữa.

Đây là tác phong từ trước tới nay của hắn.

Rõ ràng sư tôn không muốn quá mức rêu rao.

Diệp Thu Bạch và Ninh Trần Tâm đã biết được thực lực hiện tại của Thạch Sinh, không khỏi lắc đầu bật cười.

Vì sao mấy đệ tử sư tôn thu sau mình, tên sau biến thái hơn tên trước.

Đây không phải là khiến đại sư huynh như hắn không còn chút mặt mũi nào sao!

Nhưng mà cũng chỉ nghĩ vậy thôi.

Trong lòng Diệp Thu Bạch cảm thấy vui mừng thay cho các sư đệ sư muội.

Cũng vui mừng vì Thảo Đường càng ngày càng lớn mạnh.

Tần Thiên Nam nghe Lục Trường Sinh nói xong mặt lại càng đen hơn.

Tên tiểu tử thúi này...

"Mặc kệ như thế nào, Thạch Sinh cần phải tham gia, hắn không chỉ là đệ tử Thảo Đường mà còn là học viên Tàng Đạo thư viện chúng ta!"

Nghe đến đây.

Không nói còn tốt, vừa nghe liền cảm thấy tức giận.

Tần Thiên Nam nghe đen mặt.

"Dù là người trong thư viện cũng không được."

Lục Trường Sinh nói: "Chính là sau này không có sự cho phép của ta không thể mạnh mẽ đẩy đệ tử vào Thảo Đường."

Tần Thiên Nam sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Hứa hẹn gì?"

Hứa hẹn?

"Ai, Tần thúc, ngươi thề này không thú vị chút nào, ta đã lui một bước rồi đó."

"Dù ta đồng ý thì có lẽ Thạch Sinh cũng sẽ không đồng ý nha."

"Ngươi, tên tiểu tử thúi ngươi..."

Tần Thiên Nam bất đắc dĩ, biết gia hỏa này muốn nhân cơ hội kiếm chút chỗ tốt.

"Nhưng mà thực lực của ngươi đã cường đại đến mức như vậy rồi, cái miếu nhỏ của chúng ta còn có vật mà ngươi nhìn trúng sao?"

Lục Trường Sinh cười nói: "Đúng thật cũng không có thứ gì khiến ta động tâm."

Ngươi...

Sao lời này nghe chói tai như thế?

"Nhưng mà ta không cần mấy thứ kia, ta chỉ cần một lời hứa hẹn của Tần thúc ngươi."

"Hiểu gì?" Tần Thiên Nam làm bộ không hiểu,"Hiểu cái gì chứ?"

Vừa nói vừa nở cười thiếu đòn, ghét sát vào tai Tần Thiên Nam mà chậc chậc.

"Tần thúc, ngươi hiểu."

"Được thôi... Nhưng mà..."

Hắn có thể phản bác mọi người trong thiên hạ nhưng đối với Tần Thiên Nam, trưởng bối đã quan sát hắn từ nhỏ thì hắn không thể cứng rắn được.

Lục Trường Sinh cũng không cách nào phản bác nữa.

"Nói như kiểu trước kia ta muốn thì ngươi đồng ý vậy!"

Lục Trường Sinh lại kiên trì nói: "Ngươi nói có đồng ý hay không đi."

"Được được được! Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì."

"Vậy là tốt rồi."

Lúc này Lục Trường Sinh mới nhẹ nhàng thở ra.

Tần Thiên Nam cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nếu chỉ có yêu cầu này thì còn tốt.

Cuối cùng cũng không có yêu cầu gì quá mức.

Nhưng sau khi tân sinh đại bỉ diễn ra, sau khi Thạch Sinh lên sân thì Tần Thiên Nam sẽ không còn suy nghĩ như thế này nữa...

"Được rồi, ngày mai liền bắt đầu thi đấu, ngươi để cho Thạch Sinh chuẩn bị đi."

Tần Thiên Nam nói xong liền đứng dậy rời đi.

Lục Trường Sinh nhẹ nhàng thở ra,"Cuối cùng cũng đi rồi."

Lúc này, Tiểu Hắc đã đi tới, chấc phác gãi gãi đầu nói: "Sư tôn, vừa rồi Tần viện trưởng còn để ta nói với ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Hắn nói mượn mấy bình rượu để uống."

"Ngươi nói gì?!"

Lục Trường Sinh giật mình, vội vàng chạy đến chỗ để rượu, nhìn thấy số vò rượu đã ít đi một nửa rồi.

Hắn trợn tròn mắt.

Ngươi nói đây là mấy bình hả?

Mẹ nó toàn là vò rượu thôi?

Trên đường trở về, Tần Thiên Nam nhìn mấy vò rượu trong tay, không khỏi nhếch miệng cười.

Không thể không nói cảm giác uống rượu thật sảng khoái nha.

Tốt hơn quỳnh tương ngọc dịch bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Lại còn lâng lâng nữa!

Với cảnh giới của hắn mà cũng không thể áp chế men rượu, vẫn bị say.

"Hắc, trách không được bình thường tiểu tử thúi kia nhỏ mọn như vậy, mỗi lần chỉ cho một chén nhỏ."

"Rốt cuộc hôm nay có thể uống thật đã rồi."

"Coi như hiếu kính ta đi!"

Lầm bầm lầu bầu một lúc, tốc độ bước đi của Tần Thiên Nam nhanh hơn vài phần.

Hắn đã không chờ nổi, muốn uống hết một đêm!...

Hồng Anh đang hấp thu linh khí tinh thuần trong giới vực chi tâm.

Nàng không khỏi âm thầm cảm khái.

Cỗ linh khí này tinh thuần hơn linh khí bên ngoài không biết bao nhiêu lần.

Nếu lúc tu luyện có thể hấp thu loại linh khí thế này, vậy thì cuộc chinh chiến ở thời thượng cổ cũng không thảm bại như vậy.

Ở giới vực cấp thấp như Man hoang giới vực, linh khí sẽ rất loãng.

Lúc đó Hồng Anh có thể đủ tu luyện đến Đế cảnh là nhờ thiên phú tuyệt đỉnh.

Hiện giờ hấp thu một lượng linh khí tinh thuần khổng lồ.

Cành giới Hồng Anh như nước chảy thành sông đạt tới nửa bước Hư Thần!

Hướng tới ngưỡng cửa Hư Thần cảnh.

Diệp Thu Bạch ở bên cạnh quan sát, lên tiếng: "Cũng không biết sư muội có thể khôi phục đến cấp độ nào."

Ninh Trần Tâm cũng lắc lắc đầu.

"Nhưng ít nhất có thể đạt tới Hư Thần cảnh đi."

Một ngày trôi qua.

Hồng Anh đột phá đến Hư Thần cảnh.

Sau khi tiến vào Hư Thần cảnh, linh hồn hóa thành thần hồn!

Không biết thực lực sẽ mạnh hơn Càn Nguyên cảnh bao nhiêu lần.

Nếu lúc này Hồng Anh lại chiến một trận với Minh Ngao, e là có thể hạ gục tên kia trong nháy mắt!

Bên kia, Thạch Sinh cũng nhận chỉ thị của Lục Trường Sinh, chuẩn bị đi tham gia tân sinh đại bỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận