Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 655 - Nhạc Chính Trì

. . . . . . . . . .

Tuyệt Hồn thành bị mạnh mẽ mở ra.

Đã không còn hạn chế về số lượng tiến vào, cũng không chỉ giới hạn ba thế lực đứng đầu chung cuộc Vạn vực thi đấu.

Hạn chế duy nhất hạn chế đó là tu vi bên dưới Biến Huyết cảnh và người tu đạo trên Địa Tiên cảnh không cách nào tiến vào trong đó.

Tin tức này vừa ra liền giống như một cơn ôn dịch nhanh chóng thổi quét toàn bộ giới vực trung vĩ độ!

Trong lúc nhất thời, tất cả giới vực trung vĩ độ đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Khiếp sợ qua đi thì tất cả lập tức bắt đầu tuyển chọn đệ tử trong tông môn, tính toán nhân dịp này, một dịp ngàn năm có một đối với người tu đạo, có thể tiến vào trong đó tìm kiếm cơ duyên!

Sau khi tin tức này xuất hiện.

Thấy Mục Phù Sinh đến, tông chủ liền nói sơ qua chuyện Tuyệt Hồn thành mở ra trước thời hạn một lần.

Khi đó hành động của đám người Vô Gian Luyện Ngục đã rất không bình thường rồi.

Trong đại điện tông chủ đại điện.

Mục Phù Sinh nghĩ tới đám người Vô Gian Luyện Ngục đầu tiên.

Thánh Phù tông.

Vô Gian Luyện Ngục trải qua một lần thanh tẩy giờ lại xuất thế lần nữa.

Giám sát sứ cũng đang âm thầm điều tra.

Tuy rằng đối phương là tà tu.

Sau khi Mục Phù Sinh xuất quan liền bị tông chủ cùng với ba vị thái thượng trưởng lão triệu tập qua.

Rốt cuộc là người phương nào mà có thủ đoạn bực này, có thể đột phá quy tắc của Tuyệt Hồn thành mà mạnh mẽ mở ra trước thời hạn.

Nghe tin tức bất ngờ này xong.

Vạn vực thi đấu gần như là sự kiện hấp dẫn tầm mắt của tất cả các thế lực ở giới vực trung vĩ độ, vậy mà Vô Gian Luyện Ngục lại dám tùy ý chém giết đối thủ, hơn nữa còn làm chuyện ngoan độc khiến người người phẫn nộ như tiến hành rút hồn.

Đợi Mục Phù Sinh tiến đến thì đã thấy ba người Lãnh Ngâm Thu, Ninh Tập, Thẩm Tử Ngọc chờ sẵn ở nơi này.

Dù sao cũng là một thế lực tà tu đã tửng bị diệt sạch một lần và xuất thế.

Nhưng dựa theo cách làm của Vô Gian Luyện Ngục, trong lòng rất nhiều thế lực đều thống hận muốn chết, muốn trừ bỏ cho sảng khoái!

Theo đạo lý mà nói thì không nên cuồng vọng gây chú ý như ở Vạn vực thi đấu.

Nguyên nhân thứ nhất là bọn họ chướng mắt các thế lực ở giới vực trung vĩ độ, chẳng ngán một thế lực nào.

Nhưng mà Vô Gian Luyện Ngục cố tình lựa chọn phương thức "Sai lầm" nhất này mà thực hiện.

Trùng hợp là thời gian bọn họ xuất thế chính là Vạn vực thi đấu bắt đầu, Tuyệt Hồn thành chuẩn bị mở ra.

Thậm chí còn khả năng bị tiêu diệt lần nữa.

"Ở kia trong đó, vô luận là bí cảnh tuyệt địa hay là sự cản trở từ các thế lực còn lại đều khá lớn, nhất định phải cẩn thận, bởi vì vào trong rồi cũng sẽ không có người nào có thể cứu các ngươi."

Làm ra chuyện khiến người ta chú ý như thế chắc chắn sẽ bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió.

Trong đó, trưởng lão rau dài tiến lên nhìn về phía Mục Phù Sinh nói:

Bốn người đều gật gật đầu.

"Hiện giờ hạn chế hủy bỏ, nhân số càng nhiều, sự hấp dẫn của Tuyệt Hồn thành sẽ dẫn tới đối thủ của các ngươi không từ thủ đoạn mà tiêu diệt người cạnh tranh."

Cách làm chính xác hoặc có thể nói nói là lựa chọn đúng đắn nhất trong tình huống này hẳn là nên ngủ đông mới đúng.

Bởi vậy Mục Phù Sinh không có lý do gì mà không dời sự nghi ngờ lên trên thân bọn họ.

"Hạn chế về số lượng tiến vào Tuyệt Hồn thành đã bị hủy bỏ, đại biểu cho đông đảo thế lực đều sẽ tiến vào trong đó, cạnh tranh cũng sẽ lớn hơn nữa."

Tông chủ nghiêm túc nói:

Chắc chắn chỉ có hai nguyên nhân mà thôi.

Nguyên nhân thứ hai chính là bọn họ có lý do, không thể không làm như vậy.

Dù cho đã ẩn tàng rất lâu cũng không có khả năng hoàn toàn khôi phục nguyên khí như thời kỳ thượng cổ.

Đương nhiên Mục Phù Sinh không quá tin tưởng chuyện này, một thế lực từng bị diệt sạch, hiện giờ xuất thế lần nữa tự tin đến mức này sao.

"Mấy lời dư thừa cũng không cần nói nhiều nữa, nhưng mà một khi sự tình không ổn, dù cho có từ bỏ bí cảnh truyền thừa, thiên tài địa bảo gì đó cũng phải nhanh chóng chạy trốn, lấy tánh mạng làm đầu, biết chưa?"

Mục Phù Sinh tỏ vẻ.

Chuyện này ta có thể không biết sao?

Bảo mệnh chính là chuyện mà ta am hiểu nhất đây.

"Được rồi, còn có bốn canh giờ nữa Tuyệt Hồn thành sẽ mở ra, ta mang các ngươi qua."

Bởi vì sự tình quan trọng đại nên ba tên thái thượng trưởng lão quyết định tự mình hộ tống đệ tử.

Bên phía Thiên Kiếm Phong.

Diệp Thu Bạch cũng nhận được tin tức.

Do Hoắc Chính Hành hộ tống.

Tên đại thần đã ngà ngà men say, hiện giờ bỗng nghe lời nói thế này, lửa giận hun nóng đầu óc quay đầu về nơi mà tiếng nói truyền đến.

"Tiếng đàn của ta không phải để phụ trợ những người khác."

Nhưng mà giây tiếp theo lại có một tiếng nói lãnh đạm truyền tới.

"Đáng ra nên như vậy!"

Ánh mắt hoàng tử mê say, nghe vậy lập tức gật đầu:

"Chỉ có tiếng đàn thì quá mức đơn điệu, có lẽ có thể gọi thêm vài vũ nữ tới bồi bàn?"

Tòa thành trì này do một hoàng triều thống trị.

Nếu xét trên toàn bộ giới vực trung vĩ độ thì hoàng triều này cao lắm cũng chỉ so được với một thế lực tam lưu mà thôi.

Nhưng mà ở thành trì này lại là thế lực thống trị tuyệt đối.

Giờ phút này, trong một lầu các ở nhạc phường.

Nhóm quan lại và quý tộc hoàng triều đang ở nơi đây uống rượu nghe nhạc, trò chuyên vui vẻ.

Ở giữa bọn họ có một nam tử mặc áo trắng, tóc dài tùy ý buông xõa, nam tử nhắm hai mắt, đôi tay nhẹ nhàng đánh đàn.

Giống như tiếng nói cười, trò chuyện xung quanh đều không có quan hệ gì với hắn.

Ở trong mắt hắn chỉ có một cây cổ cầm mà thôi.

Giờ phút này, một tên đại thần bỗng nhiên nịnh nọt cười nói:

Giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ tắt đi.

Nhạc phường có tiên âm mờ áo lượn lờ.

Trung tâm tòa thành trì này có một nhạc phường.

Đường phố thập phần phồn hoa.

Ở bên trong một thành trì.

Tiên Viên thôn vẫn là Viên Thọ hô tống. . . . . . .

Cũng chính là nam tử áo trắng ở giữa, sau đó quát to:

"Nơi này có chỗ cho một tên nhạc sư nho nhỏ như ngươi xen mồm hay sao?"

"Ngươi phải biết rằng hoàng triều chúng ta có thiếu cái gì thì cũng sẽ không thiếu một tên nhạc sư nho nhỏ như ngươi!"

Nam tử áo trắng nghe vậy liền nâng đàn lên, đứng dậy muốn rời đi.

"Đứng lại!"

Một tên nhạc sư nho nhỏ, đâu ra dám không coi ai ra gì trước mặt một đại thần thân phận tôn quý như hắn?

"Nếu hôm nay ngươi không đàn thì nhạc phường này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa."

Nếu bị một nhạc sư nho nhỏ bắt chẹt.

Sao hắn có thể làm việc trước mặt hoàng tử nữa?

"Đương nhiên, ngươi cũng giống vậy."

Nam tử áo trắng đột nhiên dừng bước lại.

Trong lúc tên đại thần cho rằng nam tử áo trắng muốn thần phục.

Thì nam tử áo trắng bỗng một tay ôm đàn một tay nhẹ nhàng gảy dây đàn.

Tiếng đàn như kiếm phá không chém về phía đại thần!

Thời điểm mọi người cùng với thị vệ Biến Huyết cảnh đều không kịp phản ứng lại thì đầu và thân của tên đại thần đã chia lìa!

Ngay sau đó nam tử áo trắng tiếp tục nện bước, cũng không thèm quay đầu lại đi ra bên ngoài nhạc phường.

Hoàng tử phản ứng lại, liền nổi giận bừng bừng!

Dám ở trước mắt hắn giết người?

Không coi hoàng tử như hắn đây ra gì?

Trong tòa thành trì này, ngoại trừ phụ hoàng thì hắn chính là người có địa vị cao nhất.

Hiện giờ, chỉ một tên nhạc sư nho nhỏ mà dám càn rỡ như thế?

Vừa muốn nói gì thì có một lão giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh hoàng tử, đưa tay đặt lên trên vai hắn.

Ngăn chặn hoàng tử đang muốn đứng dậy.

"Quốc sư! Mau giải quyết hắn!"

Quốc sư ngưng trọng lắc lắc đầu, nói:

"Xin hoàng tử điện hạ lấy đại cục làm trọng, thực lực người này ta nhìn không thấu, thời điểm hắn ra tay ta cũng không kịp phản ứng."

Ánh mắt hoàng tử vốn mê say đột nhiên tỉnh táo lại trong khoảnh khắc này.

"Ta. . . . . . Hiểu rõ."

Tuy rằng không cam lòng nhưng quốc sư chính là cường giả Trọc Tiên cảnh đỉnh, chỉ đứng sau phụ hoàng hắn.

Quốc sư nói ra lời này nghĩa là tên nhạc sư nho nhỏ có thực lực không thua gì phụ hoàng. . . . . . Cũng có thể là phía trên?

Sau khi rời khỏi đây, nam tử áo trắng đột nhiên cầm lấy ngọc bội.

Bên trong ngọc bội có tiếng một lão giả truyền ra.

"Chính Trì, Tuyệt Hồn thành bị mở ra trước thời hạn, hẳn là có kiếp nạn phát sinh, đi một chuyến đi."

Kiếp nạn thường xuyên đi kèm với cơ duyên to lớn.

Nhạc Chính Trì nghe vậy gật gật đầu, chớp mắt liền biến mất trên đường phố phồn hoa.

Không có người nào chú ý tới. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận