Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 678 - Đan điền thứ hai

. . . . . . . . .

Giờ phút này, bên trong cung điện truyền thừa kiếm đạo.

Diệp Thu Bạch dần dần thức tỉnh lại.

Một tiếng nói quanh quẩn bên tai Diệp Thu Bạch.

Tiểu gia hỏa, tỉnh rồi liền đứng lên đi."

Nghe lời này, Diệp Thu Bạch bỗng nhiên đứng dậy nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy so sánh với trước đó thì linh hồn thể của lão giả đã mờ nhạt hơn rất nhiều, đang đứng chắp hai tay sau lưng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Diệp Thu Bạch đứng dậy, chắp tay nói:

Đây là . . . ?

Lão giả nói:

Khi hắn nghe lão giả nói xong, hắn theo bản năng cảm nhận cảnh giới của mình một chút.

"Tiền bối?"

"Với cảnh giới hiện tại của ngươi mà làm được loại chuyện này đã không tồi."

"Nhưng mà cảnh giới càng vững chắc thì về sau ưu thế sẽ hiện lên càng thêm rõ ràng."

"Để tiền bối chê cười."

"Căn cơ của ngươi vốn cực kỳ vững chắc, bổn tọa chỉ thuận tay mà làm thôi."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Lão giả vẫy vẫy tay, nói:

Biến Huyết cảnh hậu kỳ rồi?

"Lời tiền bối nói ta đều hiểu rõ."

Sắc mặt đột nhiên sửng sốt.

"Vậy tiền bối có thể cho ta kế thừa truyền thừa sao?"

"Tiểu tử, phương thức tu luyện của tiểu tử ngươi hiện giờ rất chính xác, sau này cần tiếp tục duy trì, tuy rằng có khả năng sẽ cảm thấy tốc độ đột phá cảnh giới quá chậm."

Diệp Thu Bạch gật đầu nói:

Nhưng hiện giờ đang là linh hồn thể hư ảo nên Diệp Thu Bạch cũng không thấy rõ.

Nghe Diệp Thu Bạch hỏi chuyện.

Cho ta rồi sao?

Xem xem bọn hắn có bị đoạt xá hay không.

"Được rồi, đừng tìm nữa."

Hắn còn phải tranh thủ thời gian đi tìm Tiểu Hắc cùng Mục Phù Sinh và mấy người Thiên Kiếm Phong nữa.

"Vốn dĩ truyền thừa của ta là một bộ công pháp, nhưng mà công pháp ngươi đang tu luyện căn bản không cần đổi!"

"Cũng không biết tiểu gia hỏa nhà ngươi có được bao nhiêu cơ duyên kinh thiên."

Lão giả tức muốn hộc máu quát:

Thật ra không cần lo lắng cho Tiểu Hắc cùng với Mục Phù Sinh.

Diệp Thu Bạch sửng sốt, vội vàng nội thị thân thể.

Thậm chí còn dò xét nạp giới của mình một lần.

Xem có thêm thứ gì đó hay không.

Lão giả đột nhiên có chút xấu hổ.

"Đã cho ngươi truyền thừa."

Lão giả che miệng ho nhẹ một tiếng, nói:

"Khụ khụ."

"Nếu mà tu luyện công pháp do bổn tọa nghiên cứu thì lẫn lộn đầu đuôi."

"Thể chất cũng không có bất kỳ vấn đề."

"Cho nên bổn tọa cũng chỉ có thể sử dụng lực lượng còn sót lại lấp đầy đan điền thứ hai của ngươi."

Diệp Thu Bạch cũng cảm giác được lão giả gặp khó khăn, nặn ra một nụ cười, an ủi:

"Không có việc gì, truyền thừa của tiền bối vẫn có ích với ta."

Lão giả: ". . . . . ."

Sao cảm có giác mình bị khinh thường đây chứ?

"Thôi thôi."

Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu nói:

"Đây cũng là nguyên nhân vì sao cường giả Thiên Tiên cảnh và Địa Tiên cảnh chệnh lệch lớn như thế."

"Chờ cảnh giới đạt tới Thiên Tiên, thần hồn cũng sẽ bởi vậy có sự biến đổi về chất."

"Quan trọng nhất là nó có chút nghịch thiên."

Lão giả thì lại tiếp tục đĩnh đạc nói:

Diệp Thu Bạch có chút thấy khó hiểu nhưng cũng không có cắt lời lão giả.

Chuyển hóa linh khí sao?

Vì thế cảnh giới càng ngày càng cao, Diệp Thu Bạch cũng càng ít quan tâm đến chuyện tu luyện đan điền thứ hai.

Cuối cùng cũng từ bỏ.

Lão giả tán thưởng nói:

"Dùng kiếm đạo ngưng tụ đan điền thứ hai, không biết là vị đại năng nào sáng tạo ra phương thức tu luyện này, tuy rằng thô ráp nhưng lại đi lên một con đường bất đồng."

Diệp Thu Bạch hỏi: "Sao tiền bối lại nói thế này?"

"Đan điền thứ hai có khả năng không có tác dụng lớn với ngươi ở thời điểm hiện tại."

Lão giả cười giải thích, giống như tìm lại được sự tự tin vậy.

"Đan điền thứ hai này là do kiếm đạo của ngươi ngưng tụ thành, khi kiếm đạo bước vào cảnh giới Kiếm Tiên liền có thể hóa thành Tiên đan thứ hai."

"Bất kể là linh khí dự trữ hay là tốc độ chuyển hóa linh khí đều phải cao hơn người cùng cảnh giới không ít."

Tác dụng của nó cũng cực kỳ bé nhỏ, so sánh với các công pháp hay kiếm pháp khác thì tác dụng cũng không đáng nhắc tới.

Diệp Thu Bạch cũng chỉ chăm chú tu luyện một đoạn thời gian thôi, nhưng mà không nói đến tốc độ tu luyện chậm chạp.

Sau khi nhận được phương thức tu luyện đan điền thứ hai xong.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

"Bổn tọa xem thấy hình như ngươi bỏ bê tu luyện đan điền thứ hai."

"Hiện tại là thời đại của nhóm người trẻ tuổi các ngươi."

"Thần hồn biến chất chính là đạt tới khả năng trọng sinh vô hạn, chỉ cần thần hồn bất diệt."

Trọng sinh vô hạn!

Diệp Thu Bạch sửng sốt:

"Như vậy, những linh hồn thể bên trong Tuyệt Hồn thành lúc sinh thời đều là Thiên Tiên cảnh hoặc là cường giả cảnh giới cao hơn sao?"

"Không sai."

Lão giả gật đầu nói:

"Thần hồn bất diệt nhưng cần phải đi đoạt xá thân thể khác mới có thể trọng sinh."

"Nhưng mà ngươi có được đan điền thứ hai, nếu như bị giết, chỉ cần thần hồn còn tàn lưu liền có thể phối hợp với thiên tài địa bảo mà trọng tố thân thể."

"Thể chất và thiên phú đều sẽ hoàn hảo không tổn hao gì."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Nếu đúng như lời lão giả nói.

Đan điền thứ hai của hắn tương đương với tính mạng thứ hai!

Bởi vậy có thể thấy được đan điền thứ hai nghịch thiên đến mức nào.

"Cho nên ngươi không nên bỏ bê tu luyện đan điền thứ hai nữa, có hiểu rõ chưa?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Lão giả nói xong lời linh hồn cũng hoàn toàn tiêu tán.

Thấy thế, Diệp Thu Bạch yên lặng cúi người thật sâu về phía linh hồn thể tiêu tán.

Hắn đã lơ là chuyện tu luyện đan điền thứ hai.

Hiện giờ được tiền bối sử dụng phần lực lượng cuối cùng tạo hình và chải chuốt đan điền thứ hai.

Trước đó đan điền thứ hai chỉ có hình thức ban đầu như một thanh kiếm mà thôi.

Nhưng hiện giờ đã hóa thành một thanh kiếm được cắt gọt tỉ mỉ, trông vô cùng sắc bén.

Sau một lúc lâu.

Diệp Thu Bạch mới ngẩng đầu, thấy được trên thạch đài đặt kiếm có một khối lệnh bài.

Lệnh bài khắc chữ "Hồn".

Hẳn lệnh bài này là tín vật tiến vào trung tâm Tuyệt Hồn thành.

Sau khi cầm lấy hắn liền đi ra khỏi cung điện.

Diệp Thu Bạch không ngừng tiến về phía trung tâm trong thời gian mấy ngày tiếp theo.

Ven đường băng ngang qua vô số nơi có truyền thừa.

Nhưng hắn lại ngoài ý muốn phát hiện.

Bên ngoài những nơi truyền thừa nhìn thấy thế mà có vô số thi thể người tu đạo!

Trong đó còn có thi thể một đệ tử Linh Tiên Cung trước đó theo sau Lâm Trí Nam.

Tất cả đều không ngoại lệ, chết vì thần hồn bị rút cạn!

Thấy một màn như vậy, Diệp Thu Bạch trở nên ngưng trọng.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ lại là người Vô Gian Luyện Ngục động thủ?

Diệp Thu Bạch phỏng đoán cũng không sai.

Trong mấy ngày nay.

Ở các thành trì bên ngoài Tuyệt Hồn thành.

Đám người Vô Gian Luyện Ngục đã hoàn toàn hấp thu tất cả linh hồn thể!

Trên đường thu hoạch truyền thừa lấy lệnh bài còn rút lấy thần hồn của những người tu đạo khác!

Sóng ngầm đã nổi lên trên mặt đất.

Khoảnh khắc nó bùng nổ sẽ cắn nuốt quang minh!. . . . . .

Giờ phút này, ở Man hoang giới vực.

Tàng Đạo thư viện Nam Vực, chỗ cũ mà Thảo Đường tọa lạc. . . . . .

Có một lão giả đi tới nơi này.

Lục Trường Sinh cũng xuất hiện ở nơi này.

Lão giả này chính là lão giả tiến hành thôi diễn mọi chuyện ở Ám vực!

"Nói đi, tìm ta có chuyện gì đây?"

Lục Trường Sinh nhìn lão giả rồi mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận