Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1619: Bàn đạp? Ngươi không xứng

Ngoại công? (Ông ngoại)

Sau khi nghe thấy lời của Bạch Hổ lão tổ, Hứa Dạ Minh cũng sửng sốt.

Dù biết hắn biết mẫu thân mình là dòng chính của Cửu Vĩ Hồ tộc, nhưng hắn không ngờ rằng mẫu thân lại chính là nữ nhi của tộc trưởng hiện tại của Cửu Vĩ Hồ tộc!

Nhưng mà.

Khi nghe được hai từ "ngoại tôn", trong mắt của Tả Khâu Hồng thoáng hiện lên chút do dự ngắn ngủi, rồi lại dâng trào sát khí!

Hắn trầm giọng hắn: "Ngoại tôn? Bản tọa sẽ không thừa nhận một đứa nghiệt chủng do nàng và một nhân tộc sinh ra! Hơn nữa còn hại Cửu Vĩ Hồ tộc ra suýt chút nữa bị diệt tộc!"

Bạch Hổ lão tổ thầm cười khổ trong lòng.

Nếu ở là bên ngoài, có lẽ lão còn có thể đủ sức đấu với Tả Khâu Hồng một trận để bảo vệ Hứa Dạ Minh.

Hứa Dạ Minh nhìn chằm chằm vào Tả Khâu Hồng, bởi vì bị bóp cổ trong thời gian dài khiến cho gương mặt hắn đã đỏ bừng.

Những tộc nhân của Cửu Vĩ Hồ tộc ở xung quanh đều liếc nhìn nhau, tộc trưởng luôn luôn có thái độ điềm đạm vậy mà hôm nay là không thể kiểm soát được tâm tính như thế.

Ở một bên, Tất Viêm và Kỳ Ngộ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương.

"Đừng gọi ta là ngoại công!" Tả Khâu Hồng giận dữ hét lớn.

Mặc dù Tả Khâu Hồng hung tợn nhìn Hứa Dạ Minh, nhưng cơ mặt thỉnh thoảng co giật có thể nói lên được hiện giờ tâm trạng của hắn cũng không bình tĩnh.

"Ngươi muốn báo thù?"

Nhưng bây giờ bọn họ đang ở trong lãnh địa của Cửu Vĩ Hồ tộc, Tả Khâu Hồng đã ra tay bắt lấy Hứa Dạ Minh trước, lão không nắm chắc có thể cứu được hắn!

Hứa Dạ Minh tiếp tục nói: "Ta đến đây cũng không phải vì muốn trở lại Cửu Vĩ Hồ tộc, mà là muốn điều tra hỏi thăm một chút. Rốt cuộc thì năm đó đã có những thế lực nào tham gia truy sát phụ mẫu ta. Đồng thời cũng muốn hỏi đến tột cùng có bao nhiêu phe tiến hành tấn công Cửu Vĩ Hồ tộc."

"Hơn nữa chắc ngươi cũng biết chúng ta oán hận nhân tộc đến mức nào chứ?"

"Nếu ngươi đã tìm đến đây, vậy chắc ngươi cũng đã biết mẫu thân ngươi đã bị Cửu Vĩ Hồ tộc trục xuất khỏi gia phả rồi đúng không?"

Hắn giật giật yết hầu, miễn cưỡng thốt ra một tiếng: "Ngoại công..."

Đột nhiên Tả Khâu Hồng cười lạnh, giễu cợt nhìn Hứa Dạ Minh: "Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết? Mà lại... Với thực lực hiện tại của ngươi, coi như biết được thì có thể làm gì?"

Nhưng mà bọn họ cũng bó tay không có cách nào đối với tình hình hiện tại, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào món bảo mệnh pháp bảo mà Lục tiền bối đã đưa cho Hứa Dạ Minh trước khi rời đi.

Hứa Dạ Minh nghiêm túc nói: "Bởi vì chỉ ta mới có thể làm được."

Nghe vậy, Tả Khâu Hồng khẽ nhíu mày, sau khi nghe được nửa đoạn sau thì bàn tay đang bóp cổ Hứa Dạ Minh đã thoáng thả lỏng một chút.

Hứa Dạ Minh khó khăn gật đầu.

"Như vậy nếu ta thành công, Cửu Vĩ Hồ tộc sẽ giải quyết được họa lớn trong lòng... Nếu như ta thất bại, thân tử đạo tiêu thì ngoại công cũng được toại nguyện, không còn nghiệt chủng này nữa."

Tả Khâu Hồng trầm mặc.

Sau đó quay người rời đi.

Ngay cả hắn cũng có một cảm giác Hứa Dạ Minh có thể nói được làm được...

Đám người Bạch Hổ lão tổ muốn đi theo thì thấy tộc nhân của Cửu Vĩ Hồ tộc lại ngăn bọn họ lại. ...

Tả Khâu Hồng lại sững sờ, nhìn chăm chú vào gương mặt của Hứa Dạ Minh, không hề giống như đang nói đùa.

Sau khi Hứa Dạ Minh bước vào trong đó thì nam tử sáu đuôi cũng theo sát phía sau.

Tả Khâu Hồng ngồi trên ghế đá, nhìn về phía mặt hồ phủ sương mờ mịt, sâu trong ánh mắt hoàn toàn khác với mặt hồ yên tĩnh kia, sóng dâng mãnh liệt!

Không biết đi được bao lâu, hai người đến một đình viện u tĩnh.

Hứa Dạ Minh có nén cơn khó thở, nói tiếp: "Chắc là ngoại công cũng muốn báo thù đúng không? Chỉ tiếc nếu như Cửu Vĩ Hồ tộc xuất thế báo thù thì chắc chắn sẽ bị bại lộ trong tầm mắt mọi người lần nữa, và lại tiếp tục bị vây quét như năm xưa."

Bước được vài bước, giọng nói của Tả Khâu Hồng truyền đến.

"Đi theo ta."

Nghe vậy, Hứa Dạ Minh vội vàng đuổi theo.

"Huống chi ngoại công đã xem thường ta, cũng muốn giết ta, vì sao không nói kẻ thù cho ta biết?"

Tả Khâu Hồng nhìn Hứa Dạ Minh một hồi lâu, cho đến khi Hứa Dạ Minh sắp không chịu được nữa thì mới chậm rãi buông lỏng tay ra, để hắn rơi xuống đất.

Đôi mắt trong sạch của Hứa Dạ Minh nhìn chằm chằm vào Tả Khâu Hồng.

"Hình như ngài không thua thiệt gì trong chuyện này."

Đôi mắt như hung thần luôn nhìn vào Hứa Dạ Minh.

Mặc dù Hứa Dạ Minh cũng cảm nhận được nhưng coi như không thấy gì.

Thấy thế, cuối cùng nam tử sáu đuôi cũng không nhịn được nữa, nhìn Hứa Dạ Minh, tức giận quát: "Sao ngươi lại có mặt ở đây? Bởi vì mẫu thân ngươi mà khiến cho Cửu Vĩ Hồ lưu lạc đến tình trạng như bây giờ!"

"Nếu như không phải do nàng năm đó cứ ngoan cố cứng đầu, không nghe tộc trưởng khuyên ngăn như sao lại thành như hôm nay!"

Nghe đối phương nhấc đến mẫu thân mình, lúc này Hứa Dạ Minh mới nhìn về phía nam tử sáu đuôi, thản nhiên nói: "Mặc dù mẫu thân ta từng có lỗi với Cửu Vĩ Hồ tộc, nhưng nàng chưa từng nhắc về lỗi lầm ấy với ta."

"Dựa theo lý mà nói, ta không nên phản bác ngươi, nhưng cuối cùng ta vẫn thiên về cảm tính hơn... Ta không thể nào thờ ơ khi nghe người khác chỉ trích mẫu thân ta."

Nói đến đây, Hứa Dạ Minh quay người nhìn về phía nam tử sáu đuôi, nhíu mày nói: "Cho nên... Ngươi là ai, có tư cách gì chỉ trích mẫu thân của ta?"

Tả Khâu Hồng thì không tính, dù sao cũng là thân phụ của mẫu thân, cũng là ngoại công của hắn.

Nhưng một người ngoài... Mặc dù cùng một chủng tộc nhưng vậy thì sao?

Nam tử sáu đuôi nghe vậy thì giận tím mặt, sáu cái đuôi sau lưng lập tức đánh về phía Hứa Dạ Minh!

Lúc đi ngang qua Tả Bạch Cố, Hứa Dạ Minh lại nói: "Đương nhiên có người nào đó còn không xứng trở thành bàn đạp của ta."

Hứa Dạ Minh dừng bước chân, lắc đầu nói: "Đây chỉ là bàn đạp của ta mà thôi."

Tả Khâu Hồng nhìn bóng lưng của Hứa Dạ Minh, hỏi: "Chắc hẳn ngươi phải biết về nội tình của hai đại tộc này? Ngươi không cảm thấy tuyệt vọng chút nào sao?"

Sau đó định quay người rời đi.

Hứa Dạ Minh khẽ gật đầu: "Đa tạ."

Chỉ thấy Tả Khâu Hồng quay người, nhìn Hứa Dạ Minh, quan sát hắn tỉ mỉ một lượt, sau đó nói: "Với thực lực của ngươi bây giờ thì không phải là đối thủ của Tả Bạch Cố. Nếu như ngươi chết ở đây thì không còn phát huy được tác dụng được gì nữa."

"Cho nên, cái mạng này của ngươi vẫn giữ lại để báo thù đi, dù chết vì báo thù thì ít nhất cũng có thể khiến bọn họ ghê tởm một chút."

Tả Bạch Cố cười lạnh nói: "Ngay cả ta đều đánh không lại mà còn ảo tưởng muốn chống lại những thế lực lớn kia?"

Hứa Dạ Minh nhìn Tả Bạch Cố, thành thật nói: "Muốn vượt qua ngươi cũng không khó."

Tả Bạch Cố nhíu mày: "Chờ khi nào ngươi vượt qua được lôi kiếp tầng thứ sáu rồi lại nói câu này!"

Tả Khâu Hồng không để cho hai người tiếp tục cãi qua cãi lại nữa, nói thẳng: "Chắc ngươi biết Hiên Viên gia, ngoại trừ Hiên Viên gia ra còn có gia chủ Hứa gia hiện tại."

"Gia chủ Hứa gia hiện tại này chính là người năm đó tranh đoạt vị trí gia chủ với phụ thân ngươi... Cũng là đệ đệ của phụ thân ngươi. Năm đó chính là do hắn âm thầm tính kế, để cho phụ thân ngươi hủy hôn ước với Hiên Viên gia, sau đó mới xảy ra một loạt chuyện."

"Đương nhiên tội của Hiên Viên gia vẫn là không thể tha."

Nói xong Tả Khâu Hồng lấy một tập tài liệu ra, ném cho Hứa Dạ Minh và nói: "Đây là một vài chi tiết về những chuyện xảy ra năm đó."

Vừa dứt lời, sáu cái đuôi hồ ly kia bỗng nhiên dừng lại khi cách Hứa Dạ Minh còn khoảng nửa thước.

Nhưng lúc này, lại nghe thấy giọng nói của Tả Khâu Hồng truyền đến: "Tả Bạch Cố, dừng lại."

Người có thể vượt qua sáu tầng lôi kiếp, phóng mắt ra toàn bộ Hỗn Độn giới thì cũng nằm trong số những người có thiên phú đẳng cấp cao nhất.

Hơn nữa... Khí tức cảnh giới của hắn so với những cường giả cấp Thân Vương đã vượt qua năm tầng lôi kiếp trong tứ đại thú tộc còn mạnh hơn một phần. Chỉ sợ đã vượt qua lôi kiếp tầng thứ sáu...

Khí tức Thần Minh cảnh trung kỳ bộc phát ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận