Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 324 - Nắm tay chính là đạo lý

Tinh thần chi lực.

Ma tu.

Cùng với Đại Kiếm Tông trẻ tuổi như thế!

Ba người này đều có thiên phú tuyệt luân.

Dù đặt ở Huyền Minh Nhai cũng là tồn tại kinh tài tuyệt diễm.

Đối mặt với loại thiên kiêu này.

Nếu đã đắc tội thì cần phải bóp chết ngay từ trong nôi.

Đây là ý tưởng của trưởng lão Huyền Minh Nhai, đồng thời cũng là ý tưởng của mọi người.

Cỗ hàn minh chi khí trực tiếp tan rã trong nháy mắt.

Có thể nói là ở trong Côn Luân thành này, thực lực của hắn xem như xếp hàng đầu!

Chỉ thấy lão giả lôi thôi chậm rãi giơ một ngón tay trước ánh mắt sợ hãi của mọi người.

Phải biết rằng hắn chính là cường giả Phân Thần sơ kỳ.

Cho nên trưởng lão Huyền Minh Nhai không hề nương tay chút nào, vừa ra tay liền vận dụng lực lượng khủng bố của cường giả Phân Thần cảnh!

Hiển nhiên hắn không có dùng hết toàn lực, chỉ tùy tiện hóa giải mà thôi!

Nếu vì mặt mũi mà đắc tội người này, lại cảm thấy hiện giờ thực lực và địa vị của mình cao thượng, không gạt được mặt mũi mà ra tay.

Mà lão giả trước mặt có vẻ như còn chưa tỉnh giống nhau, thậm chí một cái tay khác còn đang vỗ miệng ngáp ngáp đây.

Khi mà công kích sắp sửa rơi vào trên thân ba người Diệp Thu Bạch thì một lão giả lôi thôi đột nhiên xuất hiện phía trước công kích.

Như vậy tương lai đối phương trưởng thành sẽ nhận lấy tai họa ngập đầu!

Sắc mặt của trưởng lão Huyền Minh Nhai biến đổi!

Có thể thấy được thực lực thật sự cao hơn trưởng lão Huyền Minh Nhai này rất nhiều.

Ngón tay chạm vào cỗ hàn minh chia khí đang lao tới.

Những người khác nhìn thấy cảnh này liền bừng tỉnh.

Giống như công kích trước mắt chẳng đáng để ý.

Vậy mà có thể nhạ nhàng ngăn chặn một đạo công kích của trưởng lão Huyền Minh Nhai?

Bọn họ nhận biết lão giả lôi thôi này.

Hơn nữa, thân phận ba thiên kiêu trẻ tuổi này tuyệt đối không đơn giản!

Chỉ là . . . . .

Nhưng thế lực có thể xuất động cường giả bực này làm hộ vệ?

Sắc mặt trưởng lão Huyền Minh Nhai trở nên nghiêm trọng, khó coi.

Khó trách dám đắc tội người Huyền Minh Nhai, thì ra là còn có chỗ dựa nha!

Lão giả thôi thôi ngáp xong, vỗ vỗ quần áo cũ nát trên người, quần áo phát ra một đám tro bụi dày.

"Xin hỏi các hạ là ai?"

Trong đôi mắt hãm sâu tràn ngập sự kinh hãi.

E là cũng chỉ có thế lực nhất lưu.

Vì sao hắn phải ra tay giúp chúng ta?

Diệp Thu Bạch cảm thấy có chút khó hiểu.

Rốt cuộc giữa bọn họ cũng không có giao tình gì.

Ba người Diệp Thu Bạch cũng hơi sửng sốt.

Trước đó đã cảm thấy thực lực của lão giả không tầm thường, hiện giờ nhìn thấy hắn ra tay, quả thực đúng như thế!

Đó là lúc ba người đang đi trên đường lớn trong Côn Luân thành, lão giả đã đưa miếng sắt gỉ sét cho Diệp Thu Bạch.

Nhưng cũng chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi!

"Ta là ai không quan trọng, ngươi cũng không cần phải biết."

Nghe vậy, sắc mặt Huyền Minh Nhai trắng trắng rồi lại xanh xanh, hắn chắp tay nói: "Tuy rằng không biết tiền bối là người phương nào, nhưng tiểu bối phía sau ngươi đã khiến đệ tử Huyền Minh Nhai ta trọng thương cho nên còn xin nhường một chút."

Lão giả lôi thôi cười to một tiếng, nói: "Chúng ta không chỉ tranh chấp với thiên địa mà cùng tranh chấp với đồng đạo."

"Đã là tranh chấp thì lại sao lại không có thương vong?"

Trưởng lão Huyền Minh Nhai lên tiếng phản bác nói: "Vậy nếu đệ tử của tiền bối bị người ta giết chết thì ngươi sẽ làm như thế nào?"

Chỉ nghe lão giả lôi thôi chẳng thèm suy nghĩ, trả lời gọn gàng dứt khoát: "Đương nhiên là giết chết người ra tay kia rồi? Còn cần phải suy nghĩ sao? Ngươi có thể hỏi một vấn đề thế này, thật là ngu xuẩn."

Ba người Diệp Thu Bạch cảm thấy cạn lời.

Mới vừa nói ra lời sâu sắc giờ lại tự đánh vào mặt sao?

Sắc mặt trưởng lão Huyền Minh Nhai càng khó coi hơn, nhắn nói: "Chẳng lẽ tiền bối đang đùa ta phải không?"

Nhưng mà lão giả lôi thôi bỗng lên tiếng gọi hắn lại, cười tủm tỉm nói: "Ngươi còn không có đền tiền đâu?"

Nói xong liền dẫn một đám đệ tử, muốn rời khỏi tửu lầu đã bị phá tan nát này.

Trưởng lão Huyền Minh Nhai thấy cảnh này, thở ra một hơi, ôm quyền nói: "Một khi đã như vậy thì đã quấy rầy tiền bối."

Trong mắt hắn thì lời đã nói qua không cần nói lại nữa.

Lão giả lôi thôi cũng không có trả lời.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lão giả lôi thôi suy nghĩ một chút rồi mới tỏ vẻ như nghĩ đến chuyện gì, bừng tỉnh nói: "A - ta nhớ ra rồi, tông môn của tiểu tử Huyền Minh Tử kia đi? Tông môn của tiểu tử này còn chưa đủ để uy hiếp lão nhân ta nha."

Nghe đến đây.

Sắc mặt trưởng lão Huyền Minh Nhai biến đổi!

Huyền Minh Tử chính là tông chủ của Huyền Minh Nhai.

Tuy rằng tên húy Huyền Minh Tử này cũng không phải chuyện bí ẩn gì.

Nhưng có thể hô thẳng tên thì không có mấy ai.

Dù sao Huyền Minh Tử cũng là một trong những cường giả đứng đầu mảnh đại lục này, cường giả Hợp Đạo cảnh!

Chẳng lẽ . . . . . . .

Trưởng lão Huyền Minh Nhai kinh ngạc nhìn lão giả lôi thôi nói: "Chẳng lẽ tiền bối cũng là cường giả Hợp Đạo cảnh?"

"Huyền Minh Nhai?"

Trưởng lão Huyền Minh Nhai trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ tiền bối muốn đối địch với Huyền Minh Nhai chúng ta?"

Nghe vậy.

Sau đó cười to nói: "Ta chỉ đang dạy cho các ngươi nhận thức rõ hiện thực, người có nắm tay lớn thì lời nói chính là chân lý!"

Lão giả lôi thôi tùy tiện ngồi trên mặt đất, cầm lấy một mảnh bình rượu vỡ vẫn còn sót lại chút rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Không không không."

Đền tiền?

"Ngươi nhìn đi, ngươi biến tửu lầu của người ta thành ra thế này, không cần đền tiền sao?"

Sắc mặt trưởng lão Huyền Minh Nhai khó coi, hừ lạnh một tiếng rồi vứt ra một cái nạp giới.

Sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Lôi thôi lão giả tiếp nhận, lúc này mới vừa lòng gật đầu.

Lúc này.

Diệp Thu Bạch đi tới ôm quyền nói: "Đa tạ tiền bối cứu giúp."

Lão giả lôi thôi thấy hắn tới gần, cười to một tiếng, vỗ vỗ bả vai Diệp Thu Bạch rồi nói: "Ngươi chính là người mà ta vất vả mới tìm được, nếu chết thì ta cũng khó mà giải thích nha!"

"Giải thích?" Diệp Thu Bạch sửng sốt, hỏi: "Giải thích cho người nào?"

Lão giả lôi thôi lắc lắc đầu nói: "Hiện tại thực lực của ngươi còn chưa đủ, không cần biết quá nhiều, biết quá nhiều đối với ngươi mà nói cũng không có chỗ tốt."

Nói xong câu này.

Lão giả lôi thôi liền biến mất khỏi nơi đây.

Lại đi nữa rồi . . . .

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhìn về phía nạp giới lưu tại trên mặt đất, mỉm cười.

Lão nhân này thật sự rất tinh tế.

Bởi vì tửu lầu tổn hại nên ba người không thể không đến nơi khác ở.

Ba ngày trôi qua.

Rốt cuộc đến ngày Côn Luân Thiên Trì mở ra!

Tất cả những người có thể tiến vào Côn Luân Thiên Trì hoặc là người không thể tiến vào đều xuất phát hướng về phía Côn Luân tuyết sơn.

Côn Luân tuyết sơn được đặt tên theo Côn Luân Thiên Trì.

Bởi vì trên sườn núi có tuyết dày bao phủ quanh năm nên trên núi cũng không có cây xanh gì cả.

Có chỉ là những cây tuyết tùng sừng sững không ngã điểm xuyết cho ngọn núi tuyết to lớn này.

Khi ba người Diệp Thu Bạch đến sườn núi thì đã có một đám người hội tụ ở nơi này, đây là những người có thể tiến vào Côn Luân Thiên Trì.

Bọn họ đến từ các thế lực lớn!

Đương nhiên người Huyền Minh Nhai cũng ở chỗ này.

Lúc này, có một con cự thú xuất hiện giữa không trung.

Cự thú như long tựa hổ!

Lưng nó cực kỳ dày rộng!

Trên phần lưng có một tòa phủ đệ!

Mọi người thấy thế đều hướng về phía cự thú chắp tay, cúi người!

Bởi vì bọn họ biết đây là tọa kỵ của hoàng triều!

Người có thể vận dụng tọa kỵ này đều có thân phận cực kỳ cao quý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận