Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 905 - Thái Sơ, nghịch chuyển chi kiếm

. . . .

Trận pháp, phù triện và đan dược đều được chuẩn bị cho thời khắc này.

Khi Lục Trường Sinh khởi động trận pháp và phù triện.

Toàn bộ thông đạo Tiên giới đều tràn ngập hơi thở mang tính hủy diệt!

Hơi thở này thậm chí còn khiến tà ma chi khí bị đẩy lui.

Hắc Ám Ma Long nhìn thấy cảnh này mà thần sắc chấn động!

Một cỗ hơi thở tử vong đột nhiên sinh ra.

Phải biết rằng hiện tại hắn chỉ là một hình chiếu.

"Ta là ai ngươi cũng không cần phải biết, bất quá nếu ngươi muốn ngăn trở ta, ta đây tự nhiên không thể lưu ngươi."

Lục Trường Sinh không đợi Hắc Ám Ma Long mở miệng trả lời.

Chỉ là có thể cảm nhận được sự run rẩy qua tiếng nói.

Nói tới đây.

"Ngươi là người phương nào!"

Tức khắc có lôi đình ầm vang bên trong thông đạo Tiên giới.

Nhưng mà chia sẻ cảm giác với bản thể.

Bàn tay liền thò về phía Hắc Ám Ma Long mà ép xuống.

Hai đồng tử to lớn trong mắt của Hắc Ám Ma Long không ngừng co rút lại, mở cái miệng to lớn tiếng chất vấn!

Vậy nên trận pháp và phù triện đối phương kích hoạt tất nhiên có khả năng khiến bản thể hắn cũng cảm thấy nguy hiểm!

"Hơn nữa, hiện tại ngươi cũng biết một bộ phận thực lực của ta rồi?"

Giờ khắc này toàn bộ thông đạo Tiên giới đều run rẩy!

Lục Trường Sinh lạnh nhạt nhìn Hắc Ám Ma Long.

Giống như có thể tan vỡ bất kỳ lúc nào!

Theo động tác của Lục Trường Sinh.

Vô số tia lôi đình vô cùng thô to không ngừng lấp lóe bắn về phía Hắc Ám Ma Long.

Quả cầu lửa đen trông rất to lớn nhưng so sánh với một biển lôi đình đan xen hiện tại thì chỉ như hạt muối bỏ biển.

Tuy rằng đường thoát có vẻ hơi hẹp, hẹp đến mức không một ai có thể thông qua nhưng ít ra cũng là một con đường. . . . . .

Từ khi quả cầu lửa đen xuất hiện đến khi biến mất chẳng có nhấc nổi một chút sóng gió nào.

Nếu không làm gì tất nhiên sẽ bị hủy diệt.

Không đợi hắn nói chuyện thì lôi đình giống như trường thương đâm thủng trời cao, từng tia từng tia thô to xỏ qua các bộ phận thân thể hình chiếu Hắc Ám Ma Long!

Hắc Ám Ma Long nhìn lôi đình đan xen đánh úp tới tự nhiên cũng sẽ không vì sợ hãi mà lựa chọn ở yên chịu chết.

Lục Trường Sinh lạnh nhạt nhìn rồi nói:

Cái miệng mở rộng cũng bị lôi đình xuyên thấu lấp kín.

Từ bên này xuyên thấu qua bên kia!

Cật lực phản kháng có lẽ còn có thể kiếm được đường thoát.

Cứ như vậy, lặng yên không một tiếng động mà tan biến.

Hắc Ám Ma Long kinh hãi nhìn một màn này.

Một kích mạnh nhất của hình chiếu mà không làm được gì đó sao?

Chỉ thấy Hắc Ám Ma Long tức giận trừng mắt, há to miệng rồng, từ sâu trong khoang miệng có một ngọn lửa đen nhanh ngưng tụ thành một quả cầu, chậm rãi to ra, sau đó nhắm về phía lôi đình đan xen!

Bất quả sau hai ba nhịp thở thì đã không còn bất kỳ động tĩnh nào.

Ngay sau đó trong lôi hải như có sự rung chuyển.

Khi quả cầu lửa bay ra trực tiếp bị lôi hải nuốt hết!

"Phía trước hỏi ngươi, hẳn là ngươi đã biết một phần thực lực của ta."

"Một khi đã như vậy thì không thể để cho ngươi tồn tại nữa."

Tiếng nói vừa dứt.

Từ trong mắt của Lục Trường Sinh có hai luồng thần quang phóng ra!

Thần quang bao phủ hình chiếu Hắc Ám Ma Long!

Giờ khắc này.

Một tia ý thức ma long tàn lưu bị thần quang chiếu rói.

Hắn cảm giác giống như hết thảy mọi thứ thuộc về mình đều bị nhìn thấu, bao gồm cả bản thể.

Đột nhiên Lục Trường Sinh vươn tay vào hư không tìm tòi, giơ tay còn lại chộp về phía hình chiếu Hắc Ám Ma Long.

Nói tới đây hắn cũng không có nhìn linh hồn thể đen nhánh đang hoảng sợ đến tột cùng mà cắm trường kiếm trong tay vào linh hồn ma long.

"Âm dương, luân hồi, chỉ cần có thể nghịch chuyển, đủ để cách không chấn sát linh hồn bản thể đi. . . . ."

"Đây là lần đầu tiên ta sử dụng một chiêu này, đương nhiên cũng là dành cho tình huống này. . . . . ."

Chỉ thấy Lục Trường Sinh nắm chuôi trường kiếm, nhẹ giọng nói:

Bên trong còn có thêm có thêm một cỗ quy tắc chi lực có thể nghịch chuyển âm dương, nghịch chuyển thiên địa!

Không, đây không chỉ là luân hồi đạo tắc bình thường.

Ngay cả Hoàng Thiên, Liễu Tự Như cùng với Thạch Sinh cũng cảm thấy khó hiểu nhìn Lục Trường Sinh.

Đây là muốn làm gì?

Đối phương chỉ là một sợi linh hồn thể mà thôi.

Dù hủy diệt thì cũng chỉ có tạo được chút thương tổn với bản thể của Hắc Ám Ma Long mà thôi.

Một màn kế tiếp làm cho mấy người cả kinh.

Sắc mặt Lục Trường Sinh bình đạm, một tay khác kéo một thanh trường kiếm trong suốt từ hư không ra.

Theo thanh trường kiếm trong suốt xuất hiện.

Mấy người Hoàng Thiên cảm thấy kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Đây là. . . . . . Luân hồi đạo tắc?

Kết quả là không có bất kỳ tác dụng nào.

Hình như biết được kế tiếp Lục Trường Sinh sẽ làm chuyện gì nên linh hồn thể không ngừng giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi bàn tay đang bóp lấy mình!

"Ngươi muốn làm gì?!"

Linh hồn thể phát ra tiếng gào rống:

Một linh hồn thể màu đen bị kéo một cách chậm rãi từ trong hình chiếu ma long.

Trong mắt Hắc Ám Ma Long tràn ngập sự hoảng sợ!

Giờ khắc này.

Linh hồn đen nhánh vô cùng kinh hãi gào rống, cảm giác tử vong lan tràn!

"Sao có thể!"

"Sao có thể tồn tại loại chiêu thức này!"

"Ngươi đến tột cùng. . . . . . Là ai?!!"

Khi một chữ cuối cùng phát ra, linh hồn đen nhánh cũng hoàn toàn tan biến. . . . . .

Đồng thời ở một nơi hoang dã, mặt đất huyết hồng, không trung u ám tà dị.

Một con cự long với thân hình có thể so sánh với một tòa thành cũng phát ra tiếng gào rống rung trời!

Ngay sau đó linh hồn của cự long tan biến!

Đồng tử Hắc Ám Ma Long mất đi tiêu cự và ánh sáng. . . . . . . . . . . .

Sử dụng Khám Thiên Chi Nhãn quan sát, Lục Trường Sinh cũng biết được bản thể Hắc Ám Ma Long đã chết.

"A, xem ra thành công."

Lục Trường Sinh nhìn bàn tay của mình, nói:

"Vậy gọi là Nghịch chuyển chi kiếm đi. . . . . ."

Hoàng Thiên cùng Liễu Tự Như không khỏi cười khổ.

Loại chiêu thức quá mức biến thái này thế mà thật sự thành công phát huy tác dụng . . . . .

Bất quá.

E là cũng chỉ có mình Lục Trường Sinh mới có thể thi triển chiêu thức này. . . . . .

Bọn họ suy nghĩ không sai.

Tu luyện công pháp Thái Sơ mới có thể khống chế quy tắc lực lượng dung hợp một cách hoàn mỹ.

Đồng thời chỉ có Lục Trường Sinh mới tu luyện Thái Sơ. . . . . . .

Sau đó Lục Trường Sinh hoàn thành quá trình chữa trị căn nguyên của Trấn Thiên Phù Đồ Tháp.

Có một tiếng nói từ trong tháp truyền ra.

"Được rồi, cho oa nhi kia tới đây, chúng ta sẽ trợ giúp hắn thành lập liên hệ với Trấn Thiên Phù Đồ Tháp."

Lục Trường Sinh nhìn về phía Thạch Sinh.

Thạch Sinh hiểu ý, nhanh chóng tới gần Trấn Thiên Phù Đồ Tháp.

Lục Trường Sinh đang định phóng thích trận pháp bảo hộ xung quanh thì tiếng nói kia lại vang lên.

"Tốt nhất không nên làm như vậy, tuy rằng cả chúng ta cũng không nhìn thấu thực lực của ngươi, nhưng nếu như ngươi thi triển thủ đoạn bảo hộ, sẽ ảnh hưởng đến tương liên giữa hai bên."

Lục Trường Sinh nghe vậy nhíu mày, vừa định nói gì thì lại nghe Thạch Sinh ở bên cạnh khẽ cười:

"Không có việc gì đâu sư tôn."

"Cơ duyên cùng nguy hiểm luôn song hành, chuyện này có thể trợ giúp sư tôn còn còn có giúp ta gia tăng thực lực."

"Vì thế ta cần phải thử một lần."

Với Thạch Sinh mà nói.

Hắn đã sớm xem Lục Trường Sinh như thân nhân của mình.

Đối đã với thân nhân, Thạch Sinh có thể vứt bỏ hết thảy. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận