Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 870 - Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện bị huỷ diệt

. . . .

Khu vực Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện.

Lôi hải vô tận nhấc lên từng cơn sóng to, không ngừng va vào vách đá cao ngất vách chung quanh, phát ra từng trận nổ vang!

Đồng thời trên không trung đại điện có một tôn Bất Động Minh Vương thật lớn giống như Lôi Thần diệt thế.

Toàn thân có lôi đình thô to lượn lờ.

Từng luồng hơi thở mang tính hủy diệt tản ra, tràn ngập trong không gian!

Chỉ thấy điện chủ Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện Hà Lôi bấm tay niệm chú niết ấn, ngay sau đó hét to một tiếng, tung một quyền hướng tới Hoàng Thiên.

Đồng thời Bất Động Minh Vương cũng vung nắm tay lôi điện màu tím quấn quanh về phía Hoàng Thiên!

Ngay lập tức!

Khoảnh khắc nắm tay tới sát, Hoàng Thiên búng tay.

Hoàng Thiên giống như phớt lờ hết thảy.

Hóa thành một cây trường thương, không hề có một chút Thần Hoàng chi hỏa nào bị tiết ra cả, tất cả đều nội liễm bên trong thanh trường thương này.

Ánh mắt bình đạm nhìn nắm tay to lớn đang dần dần tới gần.

Trường thương thần hỏa lập tức đâm tới nắm tay to lớn của Bất Động Minh Vương.

Thấy một màn như vậy, Hoàng Thiên không hề lui về phía sau.

Lệ!

Quyền chưa đến mà từng tia từng tia lôi đình thô đã phóng tới, quấn quanh Hoàng Thiên trước rồi.

Nàng cũng không cần phải lui làm gì.

Thần Hoàng chi hỏa điên cuồng ngưng tụ vào đầu ngón tay Hoàng Thiên.

Không thể thấy rõ trường thương nhưng lại có thể thấy được không gian đang không ngừng bị cắt xé!

Chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay điểm tới.

Hà Lôi nhìn thấy trường thương, sắc mặt biến đổi.

Cùng với một tiếng gáy.

Trường thương xẹt qua không gian.

Ầm!

Trường thương thần hỏa nổ mạnh bên trong nắm tay của Bất Động Minh Vương.

Nửa bên thân thể của Bất Động Minh Vương cũng tiêu tán trong khoảnh khắc.

Chỉ thấy nắm tay Bất Động Minh Vương tức khắc bị trường thương xỏ xuyên qua!

Hoàng Thiên bình đạm đáp:

Hắn không kịp phản ứng gì cả.

Hà Lôi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngay sau đó nàng lại nâng bàn tay lên.

"Nói nhảm quá nhiều, nếu có thù hận không cách nào điều giải, đánh là được rồi."

Ngay sau đó Hoàng Thiên nắm chặt bàn tay.

Đồng thời, vô số đệ tử và trưởng lão bên trong Bất Động Minh Vương cũng hóa thành tro bụi. . . . . .

Hà Lôi hoảng sợ nhìn một màn này, đồng tử co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Thiên.

"Đại năng Thần Chủ cảnh ta đều từng gặp qua, nhưng Thần Chủ cảnh thi triển Niết bàn chi hỏa như ngươi ta lại chưa bao giờ nghe nói, ngươi rốt cuộc là cường giả phương nào?!"

Thần Hoàng chi hỏa vô tận nở rộ từ vị trí nắm tay của Bất Động Minh Vương!

Một cơn lốc Thần Hoàng chi hỏa thổi quét cả vùng không gian. . . . . .

Cuối cùng làm thân thể nổ tung!

Ngọn lửa vô tận không ngừng ăn mòn thân thể lôi đình.

Hắn biết dù là thi triển Bất Động Minh Vương trận cũng tất nhiên không thể chống lại cường giả Thần Chủ cảnh thật sự!

Nghĩ đến đây.

Hà Lôi lại lấy một lệnh bài ra, ngay sau đó ném vào trong không trung!

Quát to:

"Mời lão tổ!"

Lão tổ Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện chính là vị cường giả Thần Chủ cảnh đã sáng lập công pháp Bất Động Minh Vương.

Khi đó Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện cũng là thế lực cấp Thần Chủ.

Đáng tiếc hậu nhân suy sụp, vị cường giả Thần Chủ cảnh kia cũng sớm ngã xuống, lúc này mới dẫn tới Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện lưu lạc đến tình trạng này.

Nhưng mà thời điểm lệnh bài nở rộ lôi đình vô trận trong không trung lại không có thêm động tĩnh nào khác.

Giờ phút này.

"Theo đạo lý mà nói, với thực lực của Lục tiền bối, chỉ là tàn hồn của một tên Thần Chủ cảnh thì không làm gì được hắn, có thể nhanh chóng giải quyết nha?". . . . . .

Liễu Tự Như cảm thấy kỳ quái.

Hoàng Thiên lắc lắc đầu, nhìn về phía phía lôi hải vô tận bên dưới.

"A? Lục tiền bối còn chưa có ra sao?"

Liễu Tự Như cũng từ chỗ tối xuất hiện bên cạnh Hoàng Thiên, hỏi:

Hoàng Thiên không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Một ngón tay chậm rãi điểm ra.

Thần Hoàng chi hỏa đốt cháy cả không trung!

Ngọn lửa càn quét Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện.

Vô số tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên từ bên trong Thần Hoàng chi hỏa.

Trong đó tự nhiên cũng có tiếng Hà Lôi. . . . . .

Hà Lôi mang theo sự khó hiểu cùng với không cam lòng ngã xuống ở đây. . . . . .

Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện cũng bị hủy diệt. . . . . .

Thấy thế, Hoàng Thiên thu hồi Thần Hoàng chi hỏa.

Nhưng hắn sử dụng lệnh bài rồi mà không có động tĩnh, không có tàn hồn.

Có thể dùng tấm lệnh bài này đánh thức một sợi tàn hồn mà lão tổ lưu lại để vượt qua nguy cơ.

Ở thời điểm Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện gặp phải nguy cơ sinh tử.

Vì sao lão tổ không xuất hiện?

Hà Lôi bỗng nhiên sửng sốt.

Cũng không thấy có linh hồn cường đại nào xuất hiện.

Ở bên dưới lôi hải.

Lặn xuống năm trăm trượng có lôi tương như hóa thành vật chất bao phủ.

Nhưng vượt qua năm trăm trượng lại là một nơi trông giống như một khu mộ. . . . . .

Khu mộ này chỉ có một cái quan.

Quan tài này chế tác từ Hỗn Nguyên Lôi Kích Mộc.

Dù là một khối nhỏ cũng có thể khiến cho cường giả tu luyện lôi chi đạo tắc phải đỏ mắt đi!

Phía trên quan tài có tàn hồn của lão giả, tàn hồn ngưng trọng nhìn nam tử áo trắng trước mắt.

"Vì sao các hạ phải làm tuyệt chứ?"

Nam tử áo trắng tự nhiên là Lục Trường Sinh.

Sau khi tiến đến Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện, ba người Lục Trường Sinh cũng không có trực tiếp tiến vào.

Không phải Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện đã từng là thế lực cấp Thần Chủ sao?

Loại thế lực này bình thường đều có nội tình rất cường đại, hơn nữa có rất nhiều sát chiêu.

Vì phòng ngừa lật thuyền trong mương hoặc gây ra động tĩnh quá lớn, bị thế lực khác chú ý.

Lục Trường Sinh quyết định lẻn vào dò xét trước.

Sau đó hắn liền tìm được nơi này.

Lục Trường Sinh khẽ cười nói:

"Không có biện pháp, thù hận đã kết, không cách nào điều giải, vậy chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường tiêu diệt thần lôi điện các ngươi thôi."

Sắc mặt lão tổ Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện cứng lại khi nghe lời Lục Trường Sinh nói.

Ngay sau đó trầm giọng nói:

"Nếu bọn họ biết được thực lực của các hạ, dù cho có thù oán cũng sẽ chôn ở đáy lòng."

Lục Trường Sinh phản bác:

"Chôn ở đáy lòng cũng không được, lỡ như, ta là nói là lỡ như nha. . . . . . Có một ngày chúng ta rơi vào tuyệt cảnh, như vậy thù hận này có khả năng liền sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà."

"Cho nên vẫn phải nhổ cỏ tận gốc cho thỏa đáng, không cần kiêng kị nhiều chuyện như vậy."

Nghe Lục Trường Sinh nói xong.

Lão tổ khe khẽ thở dài.

"Nếu trước kia lão phu có thể cẩn thận như ngươi cũng không đến mức rơi xuống kết cục hiện tại."

"Nếu Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện bị các ngươi hủy diệt, như vậy lão phu tự nhiên cũng không cần thiết tồn tại nữa."

"Bất quá. . . . . . Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện là tâm huyết cả đời của lão phu, cho dù không phải đối thủ của ngươi, cũng. . . . . ."

Lời còn chưa dứt.

Lục Trường Sinh đã giơ một ngón tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai điểm vào linh hồn thể của tên lão tổ này.

Trong thời gian ngắn.

Kiếm khí trào ra cắt nát tàn hồn này.

Ngay sau đó lại thao túng lôi tương bên trong lôi hải xóa sạch dấu vết linh hồn thể từng tồn tại.

Làm xong hết thảy.

Lục Trường Sinh mới vỗ vỗ tay, hài lòng nói:

"Thừa dịp chưa chuẩn bị, trực tiếp giết chết lão đông tây, xuất sắc xuất sắc nha, không hổ là ta."

Ngay sau đó Lục Trường Sinh nhìn về phía quan tài, suy nghĩ chút nào liền thu lại.

Hẳn là tiểu tử Mục Phù Sinh cần dùng .

Thời điểm thu hồi quan tài.

Lục Trường Sinh liền thấy dưới quan tài thế mà có một cái hộp ngọc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận