Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1331 - Tương kế tựu kế

Dùng cái gì để biểu thị tâm tình hiện tại của Mục Phù Sinh?

Rõ ràng hắn đã cố gắng không tiếp xúc, phải nói căn bản chưa từng chủ động tiếp xúc với Cửu Bạch Lộ này, ngay cả tên cũng không nhắc tới!

Sao nàng lại đột nhiên kéo đến chuyện tới trên người hắn???

Cảm nhận được những ánh mắt sáng quắc quanh mình, Mục Phù Sinh tỏ vẻ rất muốn chết.

Hồng nhan họa thủy, chung quy vẫn họa đến người hắn.

Ngay cả Thái tử cũng lắc đầu bật cười, thầm nghĩ: "Xem ra tính tình xấu bụng của hoàng tỷ lại bắt đầu nổi lên rồi."

Thương Minh nhìn về phía Mục Phù Sinh, nhíu mày nói:

"Xem ra vị đạo hữu này có thực lực rất mạnh nên mới thu hút sự chú ý của nhị hoàng nữ."

"Thái tử điện hạ nên tìm một ít người đáng tin cậy mới tốt, nếu không truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh dự của ngươi."

Mọi người nghe được lời này đều không nhịn được tán thưởng.

"Ồ? Xem ra vị đạo hữu này muốn tránh chiến? Đây chẳng qua là luận bàn mà thôi, tránh chiến như vậy sợ là sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Thái tử?

Thái tử không hổ là Thái tử.

"Có thể là nhị hoàng nữ nhận lầm người, thực lực của ta chẳng ra sao, sẽ không tự làm xấu mặt."

Có Tam hoàng tử làm chỗ dựa, Thương Minh cũng lớn mật nói:

Huyền Vũ thánh tử cũng nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, tựa hồ muốn nhìn thấu.

Ngay cả Mục Phù Sinh cũng không khỏi thầm cho Thái tử mười điểm.

Nhưng mà khi hắn vừa mới dứt lời, Thương Minh lại cười nói:

Thầm cười khổ một tiếng, Mục Phù Sinh đứng dậy nói:

Thái tử lại cười cười nói: "Mục huynh chính là bạn tốt của ta, hắn không muốn ra tay, tự nhiên không cần ra tay. Nếu như ngay cả bạn tốt đều bị bức bách ra trận, thân là Thái tử còn cần nhìn sắc mặt người khác, có phải chẳng còn ai nguyện ý làm bằng hữu với ta hay không?"

Nói tới đây, Thương Minh chắp tay thi lễ!

Huyền Vũ thánh tử ngồi đối diện Thái tử cười nhạt một tiếng.

Thấy một màn này, Thái tử khẽ nhíu mày.

Tam hoàng tử là người đứng ở phe đối lập, tự nhiên sẽ không để cho Thái tử dễ chịu, vì vậy phản bác: "Đây chỉ là một trận luận bàn hữu nghị, chẳng lẽ bởi vì điểm này mà phá hư quan hệ với thế lực khác?"

"Vị đạo hữu này, ngươi đã là người bên Thái tử, lại được hoàng nữ điện hạ coi trọng, tự nhiên có chỗ hơn người, ta đại biểu Thương Hoa sơn trang thỉnh chiến lần nữa."

"Bất quá ta lại nhìn không ra người này có chỗ nào đặc biệt, sao khiến cho hoàng nữ điện hạ coi trọng như thế, thực lực cũng không mạnh?"

"Ừ, nhưng Huyền Vũ thánh tử này cũng đứng về phía Tam hoàng tử? Nói như vậy sự tình nghiêm trọng rồi, dù sao Huyền Vũ Thần Triều cũng thuộc về thế lực đối địch."

Nhưng Mục Phù Sinh đặt tay lên vai Tiểu Hắc, thu liễm nụ cười khổ, vẻ mặt trở nên lãnh đạm.

Các thần tử phía dưới lại bắt đầu nghị luận.

Mục Phù Sinh vừa đi vừa truyền âm: "Ai nói đánh hắn cần phải vận dụng át chủ bài chứ? Bất quá nếu hắn chơi mấy trò hạ lưu hay gọi người thì không có biện pháp nào."

Thiên tử ngồi trên bảo tọa cũng chỉ mỉm cười nhìn, không có ý định nhúng tay.

"Xin chỉ giáo!"

Thương Minh cũng cười lạnh, đi tới trước mặt Mục Phù Sinh.

Mọi người thấy Mục Phù Sinh đi tới giữa sảnh, đều tò mò nhìn theo.

"Xem ra Tam hoàng tử sẽ không bỏ qua."

Nếu đã muốn thăm dò sâu cạn của ta, vậy thì tương kế tựu kế.

"Sư huynh, để ta tới đi."

Tiểu Hắc nhíu mày nói: "Nhưng không phải ngươi muốn che giấu thực lực sao..."

"Chắc trùng hợp thôi, Huyền Vũ thánh tử một mực theo đuổi hoàng nữ điện hạ, nhưng hoàng nữ điện hạ cả nhìn cũng không thèm nhìn, hôm nay lại tỏ ra hứng thú với nam nhân, tự nhiên nam nhân kia sẽ bị ghen ghét."

Tiểu Hắc bên cạnh đột nhiên đứng dậy, nói: "Ta giúp ngươi đánh."

Muốn thăm dò sâu cạn của ta?

Đến bước này, Mục Phù Sinh cũng khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Cửu Bạch Lộ đang treo nụ cười nhàn nhạt trên mặt.

Thương Minh chắp tay.

Mục Phù Sinh đáp lễ.

Phương Khung nhìn Tiểu Hắc rồi truyền âm hỏi.

"Tiểu Hắc sư huynh, Mục sư huynh sẽ đánh như thế nào?"

Tiểu Hắc không hề suy nghĩ mà đáp lời.

"Nếu Mục sư đệ định động thủ, trong tình huống này hắn chắc chắn sẽ không vận dụng toàn lực, nhưng lại không muốn đối phương nhìn ra hắn đang ẩn giấu thực lực, cho nên nhất định sẽ làm bộ như gian nan lắm mới đánh thắng, hoặc miễn cưỡng đánh ngang tay."

Phương Khung gật đầu.

"Đúng là phong cách của Mục sư huynh."

Lời Tiểu Hắc nói cũng chính là ý nghĩ của Mục Phù Sinh.

Tám tòa lôi phong khổng lồ giống như muốn phá vỡ mái vòm đãi điện chống đỡ đại đao của Thương Minh!

Cũng không phải thượng cổ thần lôi lực mà là lôi đình Mục Phù Sinh thu thập trong Bạo Lôi Hải.

Phía trên bát phong có từng tia lôi đình lực khởi động.

Mục Phù Sinh nhướng mày, Bát Phong Lôi Ngục trong tay lập tức phóng đại!

Gió tanh thổi khắp đại điện, hai vị cầm sư ở hai bên bảo tạo Thiên tử đột nhiên quét ngón tay qua dây đàn tạo ra một tầng sóng âm ngăn cách luồng gió tanh này.

Giống như quỷ thần Địa Ngục khát máu đang cầm đao chém về phía Mục Phù Sinh!

"Đao kiếm không có mắt, đạo hữu cẩn thận một chút, nếu cảm thấy chống đỡ không được thì lớn tiếng nhận thua một chút, nếu không ta thu đao chậm thì máu của ngươi cũng dính vào đây đó."

Mục Phù Sinh trực tiếp lấy ra Bát Phong Lôi Ngục.

Bát Phong Lôi Ngục ở Phàm nhân giới còn có thể xem như một kiện binh khí đỉnh phong.

Nhưng đặt ở Hỗn Độn Giới cũng chỉ có thể làm một kiện pháp bảo cấp Thần Đế bình thường.

"Ra tay đi!"

Mục Phù Sinh vừa nói xong.

Thương Minh liền nhe răng cười, tiếng cười chưa dứt đã hóa thành một huyết ảnh vọt tới trước mặt Mục Phù Sinh.

Hai tay hắn cầm chuôi đao, lưỡi đao phủ kín răng cưa chém về phía đầu Mục Phù Sinh.

Đao chưa tới mà đã nhấc lên một trận gió tanh!

Thương Minh vuốt sóng đao, cười nói:

Khi đại đao xuất hiện, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ đại điện!

Trên đại đao có từng cái răng cưa, trên răng cưa dính đầy vết máu đã khô đen.

Lúc này, Thương Minh lấy ra một thanh đại đao bản rộng, thanh đại đao này không giống với những thanh khác.

Có thể mê hoặc đối phương.

Bọn họ muốn nhìn ra Mục Phù Sinh sâu cạn, như vậy Mục Phù Sinh liền dứt khoát tương kế tựu kế, diễn trò để cho đối phương cho rằng thực lực của hắn chỉ có như vậy.

"Ồ? Nắm giữ lôi đình chi lực rất tốt, nhưng nếu chỉ như thế này có lẽ sẽ khiến ta thất vọng."

Thương Minh lui về phía sau một bước, quỳ gối khom lưng, trường đao trong tay đâm ngang xuyên qua tám tòa lôi phong!

Mục Phù Sinh vung tay, một tòa lôi phong nghênh đón trường đao mang theo huyết ảnh xuyên qua.

Đồng thời trong tay hắn có thêm một tờ phù triện, hắn ném phù triện ra, phù triện phóng thích một thanh trường mâu lôi đình lơ lửng phía trên Thiên Linh Cái của Thương Minh.

Nhưng hình như Thương Minh chẳng thèm đặt vào trong mắt.

Chỉ thấy Thương Minh hừ lạnh, chân đột nhiên giậm mạnh.

Đại đao trong tay bộc phát ra gió tanh nồng đậm cắm vào lôi phong, hắn đột nhiên xoay người về phía sau, cổ tay cầm đao hướng lên trên chém lên một nhát.

Lôi phong bị chia làm hai, đồng thời đao mang còn chém nát lôi đình trường mâu do phù triện phóng thích.

Thương Minh xoay người nhìn về phía Mục Phù Sinh, nhíu mày nói:

"Nếu chỉ như vậy, ngươi dựa vào đâu mà được hoàng nữ điện hạ chú ý?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận