Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1010 - Mục Phù Sinh khiêm tốn văn nhã

. . . .

Trong Vân Mộng thành, phủ Thành chủ, Liên Minh Phù Triện Sư và Liên Minh Trận Pháp Sư chính là ba thế lực lớn hàng đầu.

Mà nữ nhi của thành chủ Vân Mộng thành là Trình Dao mà Mục Phù Sinh đang cõng lúc này.

Bất kể là bên trong hay bên ngoài Vân Mộng thành thì Trình Dao đều là nữ nhân nổi danh với mỹ mạo và thiên phú phù triện.

Vô số người tu đạo đều ngưỡng mộ Trình Dao.

Những năm gần đây, tuy rằng Trình Dao luôn thân thiện, hòa nhã với tất cả mọi người.

Nhưng thật sự chưa có ai từng nhìn thấy nàng thân cận với nam tử.

Nếu không phải Doãn Sĩ Liêm có thương tích thì bản thân hắn căn bản không có cơ hội như lần này.

Khi nhìn thấy mình đang được một người nam tử cõng trên lưng thì mặt đẹp đỏ bừng, đẹp không sao tả xiết.

Trên đường tiến về Vân Mộng thành.

Nhưng mà tứ chi lại vẫn mềm yếu vô lực, linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt.

Như vậy tốt nhất, đừng nói gì hết. . . . . .

Cũng có khả năng đối phương căn bản không có không có hứng thú với loại chuyện này.

Giống như vì sao trong hoàn cảnh thế này, Liên Minh Phù Triện Sư cùng với Liên Minh Trận Pháp Sư không lựa chọn rời khỏi Vân Mộng Tinh Vực.

Nhưng còn bốn người Mục Phù Sinh. . . . . .

Diệp Thu Bạch cũng dò hỏi tình huống cơ bản ở Vân Mộng thành.

Dọc đường đi Trình Dao cũng dần dần khôi phục ý thức.

Ai, không nói không nói.

Mục Phù Sinh thấy Trình Dao không nói gì, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tương truyền bên trong có một loại chí bảo có tác dụng với linh hồn tên là Vân Mộng Hồn Linh quả.

Căn bản không cách nào tự mình bước đi.

Dùng Vân Mộng Hồn Linh quả xong, tất cả mọi ảo cảnh sẽ không còn tác dụng đối với người sử dụng.

Giống như ba đại thế lực.

Nguyên nhân chính là vì tài nguyên bên trong Vân Mộng trạch.

Diệp Thu Bạch hỏi:

Mà chuyến này Doãn Sĩ Liêm và Trình Dao muốn đến bên ngoài Vân Mộng trạch tìm kiếm một loại tài liệu dùng để khắc dấu phù triện.

Nếu trong Liên Minh Phù Triện Sư mà có người Huyết Lang Phái nằm vùng, e sẽ là một chuyện có tính đả kích rất lớn!

Bất luận là đối với Phù triện sư hay là trận pháp sư mà nói đều có tính dụ hoặc trí mạng.

Tựa hồ sợ Mục Phù Sinh từ chối.

Đồng thời linh hồn chi lực cũng sẽ tăng lên với biên độ lớn!

"Có thể tiếp nhiệm vụ thì tiếp, sau khi hoàn thành sẽ nhận được khen thưởng phong phú, đồng thời Liên Minh Phù Triện Sư còn tiến hành giao dịch rất nhiều vật có ích đối với phù triện sư."

"Yên tâm, Liên Minh Phù Triện Sư cũng không phải thế lực kiểu truyền thống, không hạn chế sự tự do của một người, chỉ là cung cấp sự thuận tiện thôi."

Doãn Sĩ Liêm tiếp tục nói:

Không chỉ là Vân Mộng Hồn Linh quả, thiên tài địa bảo bên trong cũng cực kỳ thích hợp cho phù triện sư cùng trận pháp sư.

Ngày sau, tất cả hành động đều sẽ bị Huyết Lang Phái biết trước và bố cục!

Đột nhiên, Doãn Sĩ Liêm nhìn về phía Mục Phù Sinh hỏi:

"Mục huynh, xem ngươi cũng là Phù triện sư, có muốn gia nhập Liên Minh Phù Triện Sư chúng ta hay không?"

Đáng tiếc người Huyết Lang Phái biết tin nên vây công.

"Ta cũng nghĩ tới chuyện này, người biết lộ tuyến chúng ta đi cũng không nhiều, sau khi trở về ta sẽ điều tra."

Doãn Sĩ Liêm ngưng trọng, gật gật đầu nói.

"Các ngươi hành động bí mật, đối phương lại có thể tiến hành mai phục trên đường, điều này chứng tỏ bên trong Liên Minh Phù Triện Sư có người của Huyết Lang Phái."

"Huống hồ với năng lực phù triện của Mục huynh, e là sẽ nhanh chóng được trưởng lão liên minh chú ý."

Mục Phù Sinh có chút do dự.

Dựa theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không gia nhập loại thế lực này.

Nói không hạn chế tự do của một người nhưng thời điểm phát sinh chuyện gì đó hắn cũng không cách nào chỉ lo thân mình thôi.

Bất quá Liên Minh Phù Triện Sư và Liên Minh Trận Pháp Sư sẽ có nhiều tin tức về Vân Mộng trạch hơn.

Đồng thời, bọn họ cũng có hành động nhằm vào Vân Mộng trạch.

Nếu như gia nhập vào một thế lực, hành động với Vân Mộng trạch sau đó sẽ càng thêm thuận lợi.

Nghĩ ngợi một hồi, Mục Phù Sinh gật gật đầu, nói:

"Được, ta gia nhập."

"Có thể gia nhập tự nhiên rất tốt."

Phương Khung gật đầu.

"Phương huynh là trận pháp sư sao?"

Doãn Sĩ Liêm kinh dị nói:

"Ta đây có nên gia nhập Liên Minh Trận Pháp Sư hay không?"

Một bên, Phương Khung đột nhiên cũng nói:

Doãn Sĩ Liêm hơi sửng sốt.

Mục Phù Sinh cười cười:

"Quá mức rêu rao, huống hồ nếu ngay cả khảo hạch đều không thể thông qua, dù có gia nhập Liên Minh Phù Triện Sư cũng chẳng có ích gì?

Sẽ khiến cho người khác đâm chọt mắng chửi."

Trình Dao trên lưng Mục Phù Sinh vẫn luôn yên lặng nghe, nghe tới đây hai mắt sáng ngời.

Doãn Sĩ Liêm nghe xong cũng khẽ gật đầu:

"Cũng với thực lực của Mục huynh, muốn thông qua khảo hạch thật sự quá mức dễ dàng."

"Một khi đã như vậy, ta tôn trọng quyết định của Mục huynh."

Mục Phù Sinh gật đầu.

"Không cần, ta tự mình tham gia khảo hạch là được."

Mục Phù Sinh lại lắc lắc đầu, nói:

Nghe vậy.

Nhất định hắn cũng rất vui khi có ngươi gia nhập Liên Minh Phù Triện Sư."

"Lúc trở về ta liền đề cử cho sư tôn!

Doãn Sĩ Liêm vui vẻ, lớn tiếng nói:

Dù sao Doãn Sĩ Liêm cũng không có biết được năng lực trận pháp của Phương Khung.

Bất quá ngưỡng cửa Liên Minh Trận Pháp Sư cũng cực kỳ cao.

Không phải trận pháp sư bình thường có thể tiến vào.

Năng lực mà Mục Phù Sinh triển lộ ra quá mức kinh người cho nên Doãn Sĩ Liêm mới có thể nói như vậy.

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Phương sư đệ nói gia nhập Liên Minh Trận Pháp Sư tự nhiên có thể gia nhập."

Thiên phú trên phương diện trận pháp của Phương Khung phỏng chừng không mấy người có thể sánh được.

Doãn Sĩ Liêm gật gật đầu.

"Vậy hai vị sư huynh, các ngươi làm sao bây giờ?"

Phương Khung cùng Mục Phù Sinh đều quay đầu nhìn về phía Diệp Thu và Bạch Tiểu Hắc.

Doãn Sĩ Liêm đột nhiên nói:

"Phù triện sư cùng trận pháp sư có năng lực thực chiến yếu kém cho nên là cho phép mang theo hộ vệ. . . . . ."

Ngụ ý là Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc có thể dùng thân phận hộ vệ tiến vào Liên Minh Phù Triện Sư hoặc là Liên Minh Trận Pháp Sư.

Mục Phù Sinh đột nhiên nở nụ cười xấu xa, nhìn về phía Diệp Thu Bạch nói:

"Đại sư huynh, Tiểu Hắc sư huynh, vậy chỉ có thể ủy khuất các ngươi?"

Diệp Thu Bạch: ". . . . . ."

Tiểu Hắc: ". . . . . ."

Mục Phù Sinh thoải mái nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Ai nha, hộ vệ hẳn là sẽ phải nghe lời ta nói đi, không thể ta nói đông hộ vệ liền làm tây?"

Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc: ". . . . . ."

"Ai, nếu không nghe lời thì ta sẽ đau đầu lắm."

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch rốt cuộc nhịn không được, âm trầm cười nói:

"Mục sư đệ, có lẽ có thể để ngươi nếm thử cơm mà Tiểu Hắc sư huynh ngươi làm."

Mặt Mục Phù Sinh bỗng nhiên tái nhợt!

Tiểu Hắc nhíu nhíu mày, ma quyền sát chân nói:

"Tuy rằng không biết vì sao cơm của ta lại khiến các ngươi ghét bỏ như vậy, bất quá nếu ngươi tiếp tục nói nữa, ta không ngại cho ngươi thử chút."

"Đúng lúc ta còn chưa có đánh sảng khoái."

Mục Phù Sinh không thể không xua tay nâng Trình Dao lên, phải vội vàng lắc đầu nói:

"Không được không được, hai vị sư huynh, là ta sai rồi, là ta dĩ hạ phạm thượng, thật sự rất xin lỗi, về sau cũng không dám nữa!"

Thấy một màn như vậy.

Trình Dao trên lưng hắn không khỏi cười.

Tiếng cười mềm nhẹ giống như suối trong vang lên.

Mục Phù Sinh vừa nghe được tiếng cười này, không chỉ có không có thoải mái hưởng thụ, ngược lại trong lòng còn hoảng hốt.

Hỏng rồi hỏng rồi, không thể nhiều lời.

Tuy rằng có chút tự luyến.

Bất quá Mục Phù Sinh không muốn đủ loại sự tình trên đường đi khiến cho Trình Dao nhớ thương tới mình . . . . .

Hồng nhan họa thủy, hồng nhanh họa thủy!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận