Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1199 - Lấy một địch hai, Tiểu Hắc cuồng!

. . . .

Tiếng hô to của Thương Ẩn và tộc trưởng Mễ Tạp Nhĩ khiến gân xanh trên trán Ma Kỷ không ngừng nổi lên.

Đây là nghịch lân của hắn.

Sau khi ngồi lên vị trí Ma Chủ, nếu nghe gọi ai đó khác hắn là Ma Chủ, hắn sẽ nổi giận.

Vì thế Ma Kỷ giận dữ quát:

"Ma vương cấm quân nghe lệnh! Hiện tại liền bắt đầu hành động chém đầu!"

Nghe vậy, thuộc hạ Ma vương cấm quân đang ngây người bắt đầu có động tác.

Vung đao chém về phía người của gia tộc Mễ Tạp Nhĩ đang bị treo trên tường thành!

Hồng Anh cầm Luân Hồi thương trong tay, thản nhiên nói:

Trong lúc nhất thời, người Ma vương cấm quân đều đình chỉ hàng động!

Chỉ nghe Diệp Thu Bạch cười nói:

Dưới sự áp chế của kiếm ý Kiếm Thần và đế vương ý.

Đế vương ý bao trùm cả phiến tường thành!

"Thân là Ma Chủ... Tuy rằng rất nhanh sẽ không là Ma Chủ nữa, nhưng mà ngươi vẫn nên im lặng ở chỗ này nhìn đi, bằng không sẽ mất mặt hơn đó."

Cùng lúc đó, có hai bóng người đột nhiên xuất hiện trên tường thành.

Điều này cũng làm cho sắc mặt Ma Kỷ cực kỳ khó coi, vừa định nhúc nhích đã thấy thân hình Mục Phù Sinh lóe lên ngăn cản trước mặt của hắn.

Đúng là Diệp Thu Bạch và Hồng Anh!

Kiếm vực dâng lên!

"Kẻ động... Chết!

Sắc mặt Ma Kỷ âm trầm nhưng chỉ có thể đứng tại chỗ thu hồi khí tức.

"Sư đệ ta đang luận bàn với bọn họ, xin đừng quấy rầy hắn được không?"

Mục Phù Sinh gật đầu cười nói: "Ừ, thế mới đúng."

Trong tay có năm đạo thượng cổ thần lôi, cười híp mắt nhìn Ma Kỷ nói:

Cảm nhận được lực lượng từ năm đạo thần lôi, tuy rằng không cách nào dò xét thực lực chân thật của Mục Phù Sinh nhưng trong lòng hắn có một cảm giác gần kề tử vong!

Khổng Thu Nguyệt và Lỗ Bình liếc nhau, ánh mắt trở nên hung ác.

Sau đó nhìn về phía Khổng Thu Nguyệt và Lỗ Bình, hờ hững nói:

Không gian chung quanh bắt đầu bị xé rách.

Mộc Uyển Nhi và Mộ Tử Tình phối hợp với trận pháp của Phương Khung ngăn cản người của hai thế lực cấp Thần Chủ!

Chỗ nắm tay của hắn lướt qua, không gian giống như nhụy hoa héo rũ, bắt đầu sinh ra vô số "nếp nhăn"!

Phó sứ Ma Qua cùng với Hà đại thống lĩnh vừa trở thành phó sứ cũng bị Thạch Sinh, Ninh Trần Tâm ngăn cản.

Người Ma Vương Vực thấy một màn này đều lắc đầu.

Tiểu Hắc nhìn thấy cảnh này nhưng không hề dao động, không hề lui hay tiến.

Sau đó bắt đầu tróc ra!

Tiểu Hắc nhìn thấy cảnh này, âm thầm cảm kích.

Lỗ Bình thì rống giận một tiếng xông vào giữa tiên ảnh.

Hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, tiên ảnh của Khổng Thu Nguyệt không hề rơi vào trên người Lỗ Bình.

Song quyền của Lỗ Bình đồng thời hướng đập tới đầu Tiểu Hắc, một luồng khí tức thái cổ từ trong nắm tay của hắn phun ra!

"Các ngươi muốn đứng ở chỗ này cả ngày sao, rốt cuộc có đánh hay không?"

Từng tiên ảnh phong tỏa tất cả đường lui của Tiểu Hắc!

Chỉ thấy trong tay Khổng Thu Nguyệt xuất hiện một cây trường tiên, khi trường tiên vung ra có vô số tiên ảnh như quần ma loạn vũ bao phủ Tiểu Hắc!

Lập tức hai người một trái một phải vọt về phía Tiểu Hắc!

"Thực lực vẫn chưa đủ."

"Bất quá cũng đúng, vị này chuyển thế trùng tu mới bao lâu? Thời gian tu luyện kém hai tên đại trưởng lão này bao lâu? Lúc ấy có lẽ còn có thể nghiền ép hai người này nhưng những năm gần đây hai người này đã đột phá tới nửa bước Thần Chủ cảnh, làm sao có thể là đối thủ chứ?"

"Vẫn quá mức ỷ y!"

Nhưng bọn hắn không đủ thực lực không cách nào nhìn ra Tiểu Hắc không phải bị khí tức khóa chặt, bị tiên ảnh vây quanh không cách nào di động tránh né, mà ở trong mắt hắn, công kích quá tầm thường, hắn căn bản không cần tránh né!

Vô số tiên ảnh?

Nhưng trường tiên thật sự cũng chỉ có một sợi.

Còn về đòn tấn công toàn lực của Lỗ Bình?

Cùng hắn liều mạng sao?

Quả thực chính là chê cười!

Phía trước thân hình nhỏ nhắn có một khô lâu hồng phấn ngưng tụ!

Quán tính như trước mang theo Khổng Thu Nguyệt hướng tới Tiểu Hắc, hai tay nàng đột nhiên kết ấn!

Như vậy liền bỏ qua trường tiên.

Lực lượng không thể cứng đối cứng với Tiểu Hắc.

Khổng Thu Nguyệt lập tức tỉnh táo nghĩ ra đối sách.

Chỉ có thể nói không hổ là cường giả lâu đời, kinh nghiệm phong phú.

Bảy loại hoa văn của Vạn Cổ Ma Thể đồng thời bao trùm cánh tay.

Một quyền của Lỗ Bình rơi vào ngực Tiểu Hắc, còn một quyền khác lại va chạm với nắm tay của Tiểu Hắc.

Bùm!

Sắc mặt Lỗ Bình đột biến, phun máu tươi.

Cánh tay chạm vào nắm đấm của Tiểu Hắc vỡ nát!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tiếng xương gãy liên miên không dứt vang vọng trong không gian nương theo tiếng kêu thảm thiết, Lỗ Bình bay ngược ra ngoài!

Nhưng Tiểu Hắc cứng rắn tiếp một quyền của Lỗ Bình chỉ rên rỉ một tiếng, ngoài ra giống như một người không có việc gì.

Giời phút này Khổng Thu Nguyệt đã bị kéo tới.

Tay còn của Tiểu Hắc nắm lại vung ra!

Cùng lúc đó công kích của Lỗ Bình cũng tới, song quyền sắp nện vào ngực Tiểu Hắc!

Khổng Thu Nguyệt sửng sốt, bị Tiểu Hắc kéo cả roi lẫn người tới.

Tiên ảnh đầy trời tiêu tán, sau đó hắn dùng sức kéo một cái.

Trường tiên trực tiếp bị Tiểu Hắc dùng tay không nắm chặt!

Tiểu Hắc cười lạnh một tiếng, mắt thấy một tiên ảnh sắp rơi vào trên người, Tiểu Hắc thò tay ra bắt lấy.

Khô lâu há to miệng cắn tới Tiểu Hắc!

Khí tức màu hồng phấn muốn ảnh hưởng đến tâm thần Tiểu Hắc.

Nhưng khí tức màu hồng phấn căn bản không thể xuyên phá linh đài, chớ nói chi là ảnh hưởng đến tâm tình vững như bàn thạch của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhếch miệng cười, giống như có hai mặt.

Một mặt là Ma Thần quân lâm thiên hạ, coi thường chúng sinh.

Một mặt là cuồng nhân, sẽ trở nên cực kỳ điên cuồng khi chiến đấu!

Phảng phất muốn dùng một quyền nối tiếp một quyền nện nát chúng sinh trước mắt!

Khoảnh khắc khô lâu hồng phấn tới gần, hai tay Tiểu Hắc đồng thời thò ra nắm lấy hai hàm khô lâu rống to một tiếng, hai tay đồng thời ra sức!

Khô lâu bị hắn trực tiếp xé nát!

Khô lâu vỡ vụn, có hai bóng người từ trong khí tức hồng phấn hồng lao ra công kích mệnh môn của Tiểu Hắc.

Tựa hồ đã dự liệu trước, hai tay Tiểu Hắc vẫn chưa thu hồi.

Hóa quyền thành chưởng, nắm chặt nắm đấm của hai người!

Cuồng tiếu nói một tiếng:

"Chỉ vậy thôi sao?"

Tiếng nói vừa dứt, bàn tay dùng sức bóp mạnh.

Răng rắc!

Hai tiếng xương vỡ vụn vang lên!

Nắm tay của Lỗ Bình và Khổng Thu Nguyệt đều nát!

Tiểu Hắc lại không có buông tha, bàn tay nhanh như tia chớp nắm lấy cổ hai người.

Mặt Khổng Thu Nguyệt và Lỗ Bình tái nhợt, Tiểu Hắc nhìn chằm chằm hai người nhe răng cười nói:

"Cho dù các ngươi tu luyện lâu hơn thì sao? Trước kia không phải đối thủ của bổn tọa, hiện tại vẫn không phải, sau này... Các ngươi cũng không có sau này."

Nghe được lời của Tiểu Hắc.

Đồng tử của Khổng Thu Nguyệt và Lỗ Bình đột nhiên co rụt lại, lòng tràn ngập hoảng sợ.

"Không... Ngươi không thể giết chúng ta! Chúng ta chính là..."

Nhưng Khổng Thu Nguyệt còn chưa nói xong.

Răng rắc!

Đầu hai người đều vô lực rũ xuống.

Một cỗ ma khí đen nhanh nhanh chóng tràn vào trong cơ thể hai người diệt sát thần hồn.

Tiểu Hắc nhếch miệng khinh thường, ném hai người giống như ném rác rưởi.

"Thế lực xác ngươi đã 'giết' ta một lần, trước đó ta không sợ đắc tội các ngươi, hiện tại uy hiếp có ích lợi gì?"

Vừa dứt lời, bỗng có hai tiếng rống giận truyền tới!

"Tiểu tử ngươi dám!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận