Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1297 - Tính kế lẫn nhau, tiểu viện thỉnh chiến!

Nhị trưởng lão ở trên một đỉnh núi cao, trên đỉnh núi chỉ có một tiểu viện bị sương mù dày đặc bao phủ, mà sương mù dày đặc này chính là tiên khí ngưng tụ mấy trăm vạn năm.

Mà cỗ tiên khí nồng đậm và tinh thuần này chỉ một mình nhị trưởng lão có thể hưởng dụng.

Trong tiểu viện đầy các loại ngọc khí linh bảo, lộ rõ vẻ xa hoa.

Giờ phút này, trước mặt nhị trưởng lão là một nam tử cánh tay để trần, toàn thân có huyết tuyến đỏ rực đang sợ hãi quỳ gối.

"Hà Tương Vọng, tuy rằng vi sư không có ngăn cản ngươi làm chuyện này, bất quá vì sao ngay cả thực lực của đối phương còn chưa điều tra rõ mà làm chuyện để lại dấu vết như thế?"

Sắc mặt Hà Tương Vọng cực kỳ khó coi, giải thích:

"Thực lực của bọn họ đều đã điều tra qua, tuy rằng cảnh giới không tệ, đủ để xứng với học viên chữ Thiên. Bất quá thật sự không ngờ bọn họ lại có thể thích ứng với bản nguyên chi lực trong bí cảnh nhanh như vậy."

Theo đạo lý mà nói, người mới vào trừ phi cảnh giới cao đến thái quá, ví dụ như Tổ Cảnh, bằng không sẽ không thể thích ứng bản nguyên chi lực rèn luyện nhanh như vậy, tùy tiện tiến vào cũng không kiên trì được lâu.

Nơi đó là nơi trừng phạt học viên.

Lúc này Hà Tương Vọng cũng hiểu sư tôn muốn nói rõ với người bên ngoài chuyện này không phải hắn tự mình phân phó.

Nghe nhị trưởng lão nói, mặt Hà Tương Vọng liền trắng bệch.

"Còn nữa, cũng mang theo tùy tùng của ngươi, tên gọi là Lương Khanh gì đó, bảo hắn cũng vào bên trong đợi nửa ngày."

Nhị trưởng lão phất phất tay nói: "Không cần ngươi giải quyết, ngươi đến Bách Xà cốc đợi nửa tháng đi."

Đồng thời nhị trưởng lão cũng tuyên bố:

Đương nhiên Đàm Tông Chiếu là một ngoại lệ.

Quả nhiên, sau khi Hà Tương Vọng rời đi.

Bách Xà cốc!

Hà Tương Vọng lại vội vàng nói: "Sư tôn, ngài yên tâm, đệ tử sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này."

Bất quá Hà Tương Vọng không dám cãi lệnh sư tôn, đành gật đầu nói: "Đệ tử hiểu rồi."

Đàm Tông Chiếu và nữ tử biết tin đều vỗ bàn tán dương.

Cho dù với thực lực nửa bước Tổ Cảnh của hắn, chịu rắn độc thượng cổ trong Bách Xà cốc cắn xé suốt nửa tháng... E là phải vứt bỏ nửa cái mạng.

Cách giải quyết rất khôn ngoan!

Mọi người cũng biết tin tức Hà Tương Vọng và Lương Khanh bị nhị trưởng lão phạt tiến vào Bách Xà cốc.

"Hỗn Linh học viện cấm hết thảy hành vi cạnh tranh không chính đáng, các học viên nên tĩnh tâm tu tập chứ không phải làm mấy động tác nhỏ!"

Nghe vậy, Lương Khanh sửng sốt, lập tức âm trầm cười, gật đầu nói:

Khi biết được đám người Tiểu Hắc xông lên bảng xếp hạng, Lương Khanh cũng cực kỳ khiếp sợ.

Ai mà không thích tùy tùng có ngộ tính cao, nói một chút liền thông chứ?...

Trên đường đi Bách Xà cốc, sắc mặt Lương Khanh khó coi, nói:

Ở Tinh Thần Thạch Sơn, Thạch Sinh xếp hạng hai mươi mốt.

Như vậy có thể giảm tổn thất về danh tiếng của nhị trưởng lão đến mức thấp nhất!...

Mấy ngày nay có thể nói là đám người Tiểu Hắc đơn phương biểu diễn!

Chỉ có Mục Phù Sinh vẫn không chút động tĩnh gì.

Phương Khung xếp hạng thứ hai mươi hai ở Trận Đường.

"Hà sư huynh, tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?"

Chuyện xông lên bảng vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Thẳng đến ba ngày sau, Tiểu Hắc xếp hạng thứ hai mươi ba, đi tới tầng thứ bốn mươi tám của Luyện Thiên Tháp.

Diệp Thu Bạch đứng thứ hai mươi lăm, đánh vỡ mười bảy khôi lỗi.

Hà Tương Vọng nhe răng cười nói: "Không sao, ngươi không nghe thấy sư tôn chỉ phạt ngươi ở Bách Xà cốc nửa ngày sao? Với thực lực của ngươi cực hạn chỉ khoảng hai ngày."

Tên tùy tùng này có một điểm làm cho hắn rất hài lòng, chính là ngộ tính.

Hà Tương Vọng hài lòng gật đầu.

"Ta hiểu rồi, sau khi ta đi ra ngoài lập tức khôi phục lại trạng thái tốt nhất, sau đó tiến tới tiểu viện chữ Thiên số ba luận bàn cướp đoạt tiểu viện, chứng minh bọn họ không xứng với tiểu viện đó."

"Quá kinh khủng, xem ra đại trưởng lão đặc tuyển bọn họ cũng có nguyên nhân, với thiên phú bực này, cho dù đệ tử Đàm Tông Chiếu của hắn cũng không theo kịp đi?"

"Thiên phú là một phương diện, phương diện tương tác tới bản nguyên chi lực của bọn hắn rất tốt cho nên nhanh chóng thích ứng."

"Đúng, nếu cảnh giới cao hơn, e rằng có thể xếp hạng cao hơn."

"Bất quá ta nhớ còn có một người tên là Mục Phù Sinh mà? Bên Bạo Lôi Hải không có động tĩnh gì sao?

"Hẳn là người này có thiên phú và thực lực kém cỏi nhất trong đám, nhưng lần đầu tiên có thể kiên trì lâu như vậy cũng vượt qua rất nhiều người rồi."

Lúc này Tiểu Hắc cũng từ bên trong Luyện Thiên Tháp đi ra.

Lão giả ở cửa vẫn tựa lưng mà ngủ, tiếng ngáy đinh tai nhức óc.

Thấy thế, Tiểu Hắc khẽ khom người chuẩn bị rời đi.

Mới đi chưa được mấy bước thì tiếng của lão giả truyền đến.

Cảnh giới của nữ tử cao hơn Đàm Tông Chiếu.

Nữ tử cười nói: "Vậy chúng ta luận bàn trận được không? Yên tâm, ta sẽ áp chế cảnh giới."

Tiểu Hắc gật đầu.

Nữ tử trực tiếp đứng dậy đi tới Tiểu Hắc trước mặt, nói: "Nghe Tông Chiếu nói ngươi rất hiếu chiến?"

Đám người Diệp Thu Bạch đều cười cười.

Tiểu Hắc khó hiểu nhìn về phía đám người Diệp Thu Bạch.

Tiểu Hắc cũng không cự tuyệt, xoay người chắp tay với lão giả:

"Vậy xin đa tạ tiền bối."

Nói xong tiếp tục rời đi.

Thời gian ba ngày đã để cho thân thể Tiểu Hắc được rèn luyện đầy đủ, bây giờ hắn cần một trận chiến đấu, một trận chiến đấu sảng khoái mới có thể hoàn toàn dung nhập tất cả thu hoạch.

Đối thủ mà Tiểu Hắc nghĩ tới đầu tiên chính là Lương Khanh.

Không phải nói chờ bọn họ đi ra sẽ khiêu chiến sao?

Vậy đúng lúc Tiểu Hắc muốn chiến.

Đến khi Tiểu Hắc trở lại tiểu viện chữ Thiên số ba thì đám người Diệp Thu Bạch cũng đã về tiểu viện.

Đồng thời trước bàn đá còn có một nữ tử ngồi hiên ngang nhưng lại không mất đi sự đoan trang xinh đẹp.

Đây là dự định kết thiện duyên với Tiểu Hắc.

"Như thế là tốt rồi. Về sau có phiền toái gì có thể hỏi ý kiến của lão đầu tử, tuy rằng ta không có thực lực gì, chỉ là người gác cổng, bất quá cũng gác nhiều năm, biết rất nhiều chuyện."

Lão giả cười gật đầu:

"Chỉ cần Hỗn Linh học viện không để chúng ta có lý do trở thành địch nhân thì chúng ta sẽ không trở thành địch nhân."

Tiểu Hắc dừng chân, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Thiên phú của ngươi rất tốt, hi vọng ngày sau các ngươi không trở thành địch nhân của Hỗn Linh học viện."

E là đã đạt tới nửa bước Tổ Cảnh.

Tiểu Hắc vừa định đáp lại bỗng nghe thấy có người hét lớn từ bên ngoài truyền vào.

"Lương Khanh tiểu viện chữ Thiên số năm thỉnh cầu một trận chiến!"

Nghe tiếng hét, Tiểu Hắc nói: "Xem ra trận chiến của chúng ta phải trì hoãn một chút rồi."

Nữ tử lắc đầu nói:

"Không có việc gì, nếu như ngay cả Lương Khanh mà ngươi cũng không đánh nổi, ta đây không cần luận bàn với ngươi."

Tiểu Hắc xoay người đẩy cửa ra rồi nói: "Sẽ không để cho ngươi thất vọng."

Đám người Tiểu Hắc đi ra ngoài cửa liền phát hiện Lương Khanh cùng với rất nhiều đệ tử nội viện đang đứng bên ngoài.

Lương Khanh cười lạnh nói: "Thế nào, không trốn nữa?"

Tiểu Hắc vẻ mặt lãnh đạm đáp: "Luận bàn ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận