Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1298 - Chỉ có thế này?

Tiểu Hắc là người luyện thể, chỉ có cường giả có cảnh giới cao hơn hắn nhiều mới có thể nhìn ra, với thực lực nửa bước Thần Đế cảnh, tất nhiên Lương Khanh không phát hiện được.

Diệp Thu Bạch và Thạch Sinh trải qua quá trình tôi luyện trong bí cảnh đã đột phá đến nửa bước Thần Đế.

Về phần Phương Khung, sử dụng tâm pháp ẩn giấu cảnh giới mà Lục Trường Sinh dạy, cảnh giới biểu hiện ra ngoài chỉ có Thần Chủ cảnh.

Còn Mục Phù Sinh... Không cần nói nhiều rồi.

Tuy rằng nhìn không thấu, ngay cả bảng xếp hạng ở bí cảnh tu luyện cũng không lên, chắc hẳn thực lực thiên phú yếu hơn mấy người còn lại nhiều.

Cho nên trong mắt Lương Khanh thì Tiểu Hắc chỉ vừa mới bước vào nửa bước Thần Đế, mới đột phá nên cảnh giới sẽ bất ổn, làm sao so được với hắn?

Cho dù cảnh giới giống nhau thì thực lực cũng có chỗ chênh lệch.

Lương Khanh mỉm cười, trông bình dị gần gũi nhưng chẳng thể giấu đi sự khinh miệt trong mắt.

Nội viện cung cấp rất nhiều địa phương cho học viên luận bàn, mà Thái Tử Đài là nơi chính quy nhất, bình thường chỉ có gặp phải mâu thuẫn không thể hòa giải hoặc đánh bạc tiểu viện cùng với điểm cống hiến, thậm chí là sinh mệnh mới tới Thái tử đài.

Bỗng mọ người nháo nhào ồn ào một trận, không ít người kinh ngạc nhìn về phía sau.

Ám chỉ thực lực của hắn không đủ, có khả năng sẽ ra chiêu vượt quy tắc.

Có các cường giả trong nội viện đến xem cuộc chiến.

Đến Thái tử đài đi, nơi đó có nhiều không gian chiến đấu hơn, đồng thời có trưởng lão Chấp Pháp Đường giám thị.

"Tại sao bên cạnh Hách sư huynh lại có người khác?"

Người chung quanh cũng khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn.

"Là Hác sư huynh! Người sở hữu tiểu viện chữ Thiên số hai, không phải bình thường hắn không quan tâm những chuyện này sao?"

Có thể nói lời này là đang vũ nhục Tiểu Hắc.

Dù sao Lương Khanh cũng là cường giả tiểu viện chữ Thiên số năm, trước đó từng có người khiêu chiến hắn nhưng không thể đá khỏi, thực lực không hề yếu.

Chuyện học viên nội viện lâu năm Lương Khanh ở tiểu viện chữ Thiên số năm và học viên đặc tuyển Tiểu Hắc ở tiểu viện chữ Thiên số ba luận bàn tự nhiên được chú ý.

Đồng tử của tên đệ tử nội viện tư lịch co rụt lại.

Tiểu Hắc làm như không nghe ra ẩn ý, gật đầu nói: "Được!"...

Một người khác ngưng trọng nói:

"Chủ nhân của tiểu viện chữ Thiên số ba luận bàn với những người khác, Hác sư huynh phải đến xem, dù sao có thể ảnh hưởng đến quyền sở hữu tiểu viện chữ Thiên số hai."

"Đó là..."

Ngọc Thành buông tay nói: "Xem vận khí thôi, nếu thực sự không được thì gia nhập môn hạ các trưởng lão khác."

Trong lúc mọi người thảo luận sôi nổi.

"Phong sư tỷ?"

"Ừ, nghe nói đã có trưởng lão chú ý tới Ngọc Thành sư huynh, chỉ là Ngọc Thành sư huynh còn đang suy nghĩ xem gia nhập dưới trướng vị trưởng lão nào."

"Các ngươi đừng chen ngang, ta đã sớm dự định luận bàn với người ta."

"Ngọc Thành, tiểu viện chữ Thiên số một, đệ tử xếp hạng thứ nhất trong nội viện. Mấy năm nay luôn ở bên ngoài rèn luyện, không nghĩ tới hắn đã trở về, e là thực lực đã đủ để trùng kích đệ tử thân truyền rồi."

Phong Diệp lại cười hất cằm, ánh mắt nhìn về phía đài.

Hai người hơi sững sờ, chẳng lẽ luận bàn cùng đệ tử thân truyền khác? Như vậy cũng rất đáng xem! Ít nhất sẽ không giống như hai người trên đài không gợi chút hứng thú gì.

"Với ai?"

"Ta nghe nói hắn muốn gia nhập môn hạ của nhị trưởng lão, dù sao nhị trưởng lão có cơ hội trùng kích vị trí phó viện trưởng khá cao, đại trưởng lão thì không thu đệ tử, một khi nhị trưởng lão trở thành phó viện trưởng, tài nguyên trong tay cũng sẽ càng nhiều!"

Môn hạ của Tứ trưởng lão, đệ tử thân truyền Phong Diệp.

Chỉ bất quá đường đường thân truyền vì sao lại tới nơi này?

Phong Diệp cười cười nói:

Hác Khương nhìn thoáng qua Ngọc Thành bên cạnh, thản nhiên nói: "Thật sự định gia nhập môn hạ của nhị trưởng lão sao? Nhưng nhị trưởng lão cũng không có dễ dàng thu ngươi làm đồ đệ như vậy."

Hai người sửng sốt kinh hãi quay đầu, đập vào mắt là một nữ tử tư với thế oai hùng hiên ngang.

Nghe vậy, Ngọc Thành vừa định nói chuyện thì đã có hai bàn tay đặt lên vai hai người.

Hác Khương gật đầu: "Chờ bọn họ đánh xong, chúng ta cũng đánh một trận, để ta xem qua lần rèn luyện này ngươi tiến bộ thế nào."

Hai người theo ánh mắt Phong Diệp, mặt cứng đờ.

"Là... Tên học viên đặc tuyển kia?"

Phong sư tỷ lại tự hạ giá luận bàn với hắn?

Hơn nữa cảnh giới chênh lệch lớn như vậy, vì sao Phong sư tỷ lại muốn luận bàn với hắn đây?

Hình như nhận ra hai người khó hiểu vì điều gì.

Phong Diệp cười nói: "Bởi vì hắn cũng rất hiếu chiến."

Hai người đều hết chỗ nói, lý do này dùng để lừa quỷ đi!

Tuy rằng bọn họ biết Phong Diệp là chiến đấu cuồng ma nổi danh, gần như tất cả đệ tử thân truyền đều bị Phong Diệp lựa chọn luận bàn một lần.

Nếu để cho Phong Diệp thắng thì còn tốt, nếu như Phong Diệp thua... Như vậy mấy năm kế tiếp mỗi ngày Phong Diệp đều tới tìm ngươi luận bàn, luận bàn cho đến khi nàng thắng mới thôi, nếu không thì phải trốn tránh...

Tiểu Hắc đứng yên, ánh mắt bình thản nhìn Lương Khanh vọt tới.

Hắn không có ý định lưu thủ, dự định dùng thủ đoạn lôi đình, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết Tiểu Hắc, như vậy mới có thể khiến Tiểu Hắc thua thảm hơn, danh tiếng tệ hại hơn.

Lương Khanh lập tức phóng tới trước mặt Tiểu Hắc!

Trưởng lão thấy thế phất phất tay rồi lui sang một bên.

Tiểu Hắc không nói nhảm, gật gật đầu.

Lương Khanh cười lạnh gật đầu: "Lúc tiểu viện chữ Thiên số ba còn trống thì tranh hơi kịch liệt, bây giờ đổi thành các ngươi, ngược lại để cho ta tiết kiệm không ít khí lực."

Phong Diệp cười lạnh một tiếng: "Đại bộ phận trưởng lão và đường chủ Chấp Pháp Đường đều thuộc phe nhị trưởng lão, mời trưởng lão Chấp Pháp Đường đến giám thị trận luận bàn này trông có vẻ công chính, nhưng thật ra là không."

Đại đa số mọi người đều biết Lương Khanh là tùy tùng của Hà Tương Vọng, mà Hà Tương Vọng lại là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão.

Ngọc Thành và Hác Khương ở bên cạnh đều bất đắc dĩ cười.

Cả hai làm bộ như không nghe thấy. ...

Chuyện này cũng chỉ có Phong Diệp mới dám nói ra trước mặt mọi người.

Bất quá rất bình thường, sư tôn của Phong Diệp là Tứ trưởng lão, tứ trưởng lão có quan hệ gần với đại trưởng lão.

Kết hợp với những chuyện gần đây, Phong Diệp nói như vậy cũng đúng.

Vào lúc này, chỉ thấy trưởng lão Chấp Pháp Đường lãnh đạm nhìn thoáng qua hai người rồi nói.

"Lương Khanh tiểu viện chữ Thiên số năm khiêu chiến Tiểu Hắc tiểu viện chữ Thiên số ba, đặt cược trao đổi tiểu viện, không được thương tổn đến tính mạng, đều chuẩn bị xong chưa?"

Người này là trưởng lão Chấp Pháp Đường.

Trên Thái tử đài, một lão giả hạ xuống.

Đệ tử nội viện có thể khiêu chiến với Phong sư tỷ tuyệt đối sẽ thanh danh vang dội!

Đoán không ra, bất quá có một điểm bọn họ có thể chắc chắn.

Cho nên chuyện này mới làm cho bọn họ càng thêm khó hiểu.

Bất quá, Phong Diệp cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì đi khiêu chiến người yếu hơn mình nhiều như vậy.

Đợi hắn vọt tới gần đột nhiên đánh ra một quyền.

Lương Khanh vốn còn mang nụ cười trào phúng, nhưng sau khi trúng phải một quyền này, nụ cười chậm rãi tắt đi, thân thể bay ngược ra ngoài!

Còn phun vài ngụm máu trong lúc bay ngược.

Mọi người lặng ngắt như tờ.

Sau khi rơi xuống đất, Lương Khanh cũng hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, ánh mắt tràn đầy kinh gạc xen lẫn nghi ngờ!

Tiểu Hắc thì tiến lên một bước, cúi đầu nhìn Lương Khanh đang thở dốc, miệt thị nói:

"Chỉ có thế này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận