Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 486 - Sáng thế chủ

. . . . . . . . . . . . .

Lục Trường Sinh kinh dị nhìn một màn này.

Trên người Tiểu Thạch Đầu không có linh khí dao động.

Giống hệt như phàm nhân, thời điểm điều tra thân thể nó thì ngay cả đan điền cũng không!

Nhưng mà kinh mạch lại rộng hơn người bình thường rất nhiều.

Hiện giờ lại có thể không tổn hao gì mà xuyên qua gió lốc không gian?

Xem ra trên người tiểu đồ đệ này có bí mật nha!. . . . . .

Gần nửa ngày trôi qua.

"A! Chẳng lẽ là nhi tử của sư tôn?"

Chỉ thấy hắn nhíu mày.

"Tiểu hài tử này là ai?"

Tất nhiên Lục Trường Sinh nghe rõ lời mấy người Diệp Thu Bạch nói.

Thời điểm bọn họ nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu đều giật mình.

"Là vi sư già rồi không nâng nổi đao hay là do cánh các ngươi cứng cáp?"

Lục Trường Sinh đã mang theo Tiểu Thạch Đầu về tới Thảo Đường.

"Có phải. . . . . . Các ngươi lâng lâng hay không?"

Tức khắc mấy sư huynh đệ liền vây quanh.

Diệp Thu Bạch cùng một đám sư huynh đệ nhìn thấy Lục Trường Sinh trở về đều sôi nổi đứng dậy chắp tay.

"Không nghĩ tới sư tôn là loại người này. . . . . ."

"Sư tôn! Là đại sư huynh nói như vậy, chúng ta chỉ phụ họa theo!"

"Sư tôn mạnh như vậy, không phải trước kia lang thang bên ngoài trêu chọc cô nương nhà người ta, sau đó. . . . . ."

Diệp Thu Bạch:. . . . . .

"Ta mới đi có mấy ngày mà các ngươi đã quên đau sao?"

Nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Lục Trường Sinh, Hồng Anh lập tức chỉ vào Diệp Thu Bạch nói:

Mọi người cảm thấy kinh dị.

"Được rồi được rồi, đừng náo loạn, đây là tiểu sư đệ của các ngươi."

"Tiểu sư đệ, hoan nghênh gia nhập Thảo Đường."

Quả nhiên là sư muội tốt của mình. . . . . .

Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt, sao hắn lại mang theo đường bên người chứ?

Phương thức rất quen thuộc . . . . .

Tiểu Thạch Đầu vui vẻ chạy sang.

"Tiểu Thạch Đầu lại đây, tỷ tỷ có nè."

Lúc này, Mộc Uyển Nhi bên cạnh lấy ra một chuỗi kẹo hồ lô, cười nói:

Lục Trường Sinh vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói:

"Về sau chúng ta chính là người một nhà."

Tiểu Thạch Đầu cắn ngón tay, hàm hàm hồ hồ nói:

"Đại sư huynh, có đường sao?"

Tiểu sư đệ sao?

Làm đại sư huynh, Diệp Thu Bạch tiến lên trước, sờ sờ đầu Tiểu Thạch Đầu, nói:

Ngay cả đan điền cũng chưa đi. . . . . .

Sư tôn vừa ra ngoài một chuyến liền thu một đệ tử nhỏ thế này?

Mặc kệ này đám đệ tử chơi đùa với nhau.

Lục Trường Sinh đến chỗ vách núi.

Cây liễu lên tiếng hỏi:

"Ta nhìn không thấu tiểu hài tử kia."

Lục Trường Sinh cười nói:

"Ta cũng vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy thật tò mò. muốn dạy dỗ thật kỹ, không biết ngày sau hắn sẽ đi đến một bước nào."

Đây là lần đầu tiên Lục Trường Sinh không có thu đệ tử vì nhiệm vụ từ hệ thống.

Cũng là lần đầu tiên Lục Trường Sinh thật sự muốn thu nhận đồ đệ.

Cây liễu lay động cành,"Là phúc hay họa còn chưa biết."

Linh khí từ trong cơ thể Lục Trường Sinh không ngừng bùng nổ!

Một sinh một tử giao hòa với nhau.

Ngay sau đó tử chi đạo tắc cực kỳ âm u trào ra từ bàn tay của Lục Trường Sinh.

Chết rồi mới sinh là pháp tắc cơ sở của một thế giới.

Một phương thế giới có sinh cơ cũng phải có tử vong.

Sinh chi ý cường đại thế này, sư tôn đang muốn làm gì?

Nếu so sánh thế giới như một tòa nhà cao tầng.

Như vậy Huyền Hoàng khí chính là móng nhà.

Bước đầu là làm Huyền Hoàng khí nhận chủ!

Sau khi một phương thế giới được sáng tạo xong.

Lục Trường Sinh chính là Sáng thế chủ.

Ngay sau đó hắn tung một chưởng.

Tức khắc!

Sinh chi đạo tắc tràn ngập toàn bộ Thảo Đường!

Mọi người đều ngừng vui đùa ầm ĩ kinh hãi nhìn qua.

Huyền Hoàng khí chính là cơ sở để hình thành một thế giới.

Muốn dung hợp và đồng hóa.

Lục Trường Sinh không nói gì mà dùng linh khí trong cơ thể bao bọc lấy Huyền Hoàng khí.

"Ngươi muốn làm như thế nào?"

Lục Trường Sinh gật gật đầu, đưa ra một sợi hơi hơi thở vàng đất tràn ngập thế giới chi lực đang phiêu động trong lòng bàn tay.

"Huyền Hoàng khí tới tay rồi sao?"

Không gian đạo tắc không ngừng mở rộng!

Lấy Huyền Hoàng khí làm trung tâm, một phương thế giới đã thành hình.

Mấy người Diệp Thu Bạch nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ.

Hiện tại bọn họ đã hiểu rõ.

Sư tôn muốn sáng lập một thế giới riêng!

Tuy rằng bọn họ đã sớm biết Lục Trường Sinh có thực lực sâu không lường được nhưng lại không ngờ khủng bố đến mức này!

Thế giới vừa được sáng tạo vẫn là một vùng hư vô.

Không có núi, không có sông, không có cỏ cây cũng không có sinh linh.

Lục Trường Sinh suy nghĩ chút rồi nhìn về phía cây liễu, mỉm cười.

Nụ cười nhìn thế nào cũng không cảm thấy có ý tốt. . . . . .

Cây liễu:. . . . . .

Tuy rằng cạn lời nhưng vẫn đưa ra một cành liễu.

Lục Trường Sinh tiếp nhận.

Sinh chi đạo tắc tràn vào thế giới hư vô.

Tức khắc có cỏ cây mọc lên.

Lục Trường Sinh giơ ngón tay chỉ lên trời.

Mưa xuân rơi xuống.

Những nhánh cây nhỏ, mầm cỏ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tăng trưởng!

Hắn dậm chân một cái, bắt đầu có núi non mọc lên từ mặt đất bằng phẳng.

Duỗi tay quơ nhẹ, linh khí biến thành nước sông xuyên qua núi!

Giơ tay nhấc chân hoàn thành những việc kinh người.

Đám người Diệp Thu Bạch đã xem đến ngây ngốc.

Ngay sau đó cảm khái.

"Đây mới là cường giả thật sự. . . . . ."

"Giơ tay nhấc chân sáng tạo một thế giới, khống chế sinh tử một phương."

Thực lực của sư tôn thật sự là quỷ thần khó lường. . . . . .

Ngay cả cây liễu cũng có chút kinh ngạc.

"Xem ra ta vẫn xem thường thực lực của hắn?"

Lục Trường Sinh cũng không có dừng lại.

Giờ phút nàym tuy rằng thế giới đã có núi có sông có thủy.

Nhưng vẫn còn khuyết thiếu một thứ, đó là động vật.

Cũng không thể tùy tiện ném mấy con ma thú gì đó bên ngoài vào để cho bọn chúng sinh sản hậu đại đi?

Lục Trường Sinh lại suy nghĩ.

Sau đó giơ một ngón tay chỉ lên không.

"Lôi tới."

Tức khắc có sấm chớp cuồn cuộn.

Toàn bộ thế giới đều bị tiếng sấm bao trùm!

Tia sét không ngừng bắn xuống mặt đất, cỏ cây sông nước.

Sau khi giông tố qua đi thì trong nước sẽ xuất hiện vi sinh vật.

Đây là lực lượng của tri thức.

Nhưng dòng sông được Lục Trường Sinh ngưng tụ từ linh khí.

Tất cả những vi sinh vật cũng sẽ không sinh trưởng chậm chạp như trên địa cầu kiếp trước.

Phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ có linh thú xuất hiện.

Tới đây thì thế giới này cũng đã bước đầu hoàn thành.

Lục Trường Sinh thỏa mãn gật gật đầu.

Hết thảy đều sáng tạo dựa theo cảnh tượng kiếp trước.

Cũng coi như là thỏa mãn nỗi nhớ của bản thân.

Lục Trường Sinh nhìn Thảo Đường bên dưới chân.

Hình như còn thiếu chút gì đó.

Lục Trường Sinh lại vung tay lên, toàn bộ Thảo Đường bao gồm cả núi non đều bị không gian chi lực bao vây!

Sau đó biến mất khỏi Tàng Đạo thư viện.

Được chuyển dời vào thế giới mới

Lúc này, Tần Thiên Nam vừa định đến Thảo Đường thì phát hiện ngọn núi trước mắt đột nhiên biến mất!

Tần Thiên Nam trừng to mắt.

"Tình huống gì đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận