Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1569: Sơn Hải Kinh xuất thế!

Lần này Phượng hồn giáng lâm so với lần trước... hoặc là so với những lần trước thì mức độ ngưng thực của Phượng hồn đều càng cao hơn.

Ngay cả Phượng Vương đứng xung quanh cột sáng hỏa diễm cũng có thể cảm giác được huyết mạch của mình đang sôi trào mãnh liệt.

Thậm chí còn có một loại cảm giác bị áp chế!

Phượng Vương có thể nhận ra được, lần Phượng hồn giáng lâm này, tuyệt đối là do yếu tố con người tạo thành.

Nghĩ vậy.

Thần thức giống như mạng nhện, che trời lấp đất tỏa rộng ra xung quanh!

Dù sao Phượng Vương cũng là cường giả Thần Minh cảnh đã trải qua lôi kiếp tầng thứ tư, có lẽ tiếp theo hắn sẽ trực tiếp bước vào Quân Thần cảnh hoặc là tiếp tục trải qua lôi kiếp tầng thứ năm.

Đối với cường giả như vậy mà dùng thần thức tra xét, cả toàn Phượng Minh sơn này đều bị thần thức của Phượng Vương bao phủ bên trong.

Ngay cả Phượng Vương, nhân vật chỉ nghe theo lệnh của tông chủ cũng ra ta.

Hắn chỉ muốn làm một việc.

Ví dụ như sự xuất hiện của Lục Trường Sinh - một nhân tố không xác định đối với Hứa Dạ Minh.

Nếu không Hứa Dạ Minh sẽ không dại dột mà đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm như lúc này.

Bản thân Hứa Dạ Minh cũng biết rõ thời gian dành cho hắn không còn nhiều.

Nếu như lúc này thí nghiệm được thành công, vậy có thể chứng minh rằng chỉ cần mỗi địa côn của Sơn Hải Kinh cũng vẫn có thể triệu hoán ra dị thú trên tàn trang.

Hơn nữa còn có rất nhiều trưởng lão tiến hành tìm kiếm theo hình thức thảm trải sàn.

Đó chính là thử làm cho Thần Hoàng trên tàn trang của Sơn Hải Kinh hoàn toàn hiện ra!

Nếu như không phải trên đường phát sinh nhiều biến cố thì hắn cũng không muốn đẩy nhanh kế hoạch của mình như vậy.

Chỉ sợ không bao lâu nữa là có thể tìm được rốt cuộc là ai đã làm nên chuyện này.

Trong tình huống như vậy, nếu như không tiến hành bắt đầu kế hoạch thì sớm muộn gì Phượng Minh tông cũng điều tra đến hắn. Đợi cho Phượng Minh tông hoàn toàn giới nghiêm phong tỏa thì chỉ sợ không còn cơ hội nữa.

"Không phải nói chỉ khi nào đồng thời có đủ thiên côn và địa côn trong tay thì mới có thể thông qua Sơn Hải Kinh mà triệu hóa dị thú sao? Hắn làm vậy chắn chắc thất bại rồi." Hoàng Thiên khó hiểu.

Ví dụ như lần trước Phượng hồn đột nhiên bạo động, khiến cho cao tầng Phượng Minh tông bắt đầu nghi kỵ.

"Nhưng mà có thể thông qua Sơn Hải Kinh để triệu hoán ra một luồng thần hồn đã là không tầm thường rồi."

Thay vì được triệu hoán dưới dạng linh hồn như thế nào.

Suy nghĩ của Hứa Dạ Minh, hai người Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên ít nhiều cũng đoán ra được.

Giống như nhận ra được sự nghi ngờ của Lục Trường Sinh, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu hắn.

Đại Hoang Thú Tâm.

Hơn nữa không chỉ có thiên phú ngự thú kinh người mà chỉ cần nghe câu có thể tiếp nhận được huyết mạch thần hồn của tất cả các dị thú cũng đủ nghe rợn cả người rồi.

Nhưng nếu chỉ cần mượn dấu vết thần hồn của dị thú là có thể phá vỡ quy tắc mà triệu hoán được dị thú sao?

Đương nhiên Lục Trường Sinh là một ngoại lệ.

Lục Trường Sinh nói: "Chắc hắn muốn thử dùng phương pháp khác. Sở dĩ Hứa Dạ Minh đi vào Phượng Minh tông, có lẽ cũng là bởi vì bên trong Phượng Minh sơn này có một sợi dấu vết Phượng hồn đi."

Trong lúc Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên đang thảo luận.

Đương nhiên mọi chuyện còn phải xem đến tột cùng thì Hứa Dạ Minh có thể triệu hoán ra Phượng Hoàng trong Sơn Hải Kinh được hay không.

Nếu nói như vậy thì cũng hợp lý.

Đột nhiên, Lục Trường Sinh nhớ đến thể chất của Hứa Dạ Minh.

Dù sao huyết mạch vốn là thứ phân chia giai cấp rõ ràng chính xác nhất. Chỉ có huyết mạch đẳng cấp cao mới có thể mạnh mẽ cắn nuốt huyết mạch đẳng cấp thấp.

Nếu như là đồng cấp, hoặc là đẳng cấp chênh lệnh thấp hơn vậy không thể tương thích được với cơ thể.

Thần hồn cũng thế.

Có lẽ có liên quan đến cái này?

Hóa ra là ngự thú sư trời sinh.

Được rồi.

[Đại Hoang Thú Tâm, dựa theo trình độ khai phá mà có thể sinh ra cộng minh với mọi loại dị thú. Có thể tiếp nhận huyết mạch, thần hồn của tất cả các dị thú và dùng để nâng cao thực lực của bản thân hoặc trình độ khai phá của Đại Hoang Thú Tâm. Cũng có thể mượn cái này để tiến hành triệu hoán, ngự thú. ]

Phượng hồn kia cũng càng lúc càng ngưng thực.

Đôi cánh chim khổng lồ màu đỏ rực che khuất cả bầu trời, chỉ cần vung vẩy một cái là sẽ có sóng lửa mãnh liệt càn quét ra!

Trong sơn cốc, vách đá hấp thu lực lượng của sóng lửa cũng dần dần không thể chịu đựng được nữa, đã có từng khe nứt bắt đầu lan ra.

Nhìn thấy cảnh này, Phượng Vương và các trưởng lão khác đều nhíu mày.

Dựa theo mức độ này, nếu như Phượng hồn tiếp tục ngưng thực thì vách đá xung quanh sẽ sụp đổ và sóng lửa sẽ che trời lấp đất mà càn quét cả Phượng Minh sơn.

Đến lúc đó, Phượng Minh Sơn sẽ hóa thành biển lửa, thậm chí cả núi cũng bị hòa tan.

Như vậy thì các đệ tử sẽ tử thương vô số, Phượng Minh tông cũng chịu thiệt hại nặng nề.

"Nhanh! Tiếp tục tìm!" Phượng Vương gầm nhẹn.

Sau đó hắn cũng tỏa rộng thần thức đến cực hạn, mọi chuyện trên dưới toàn bộ Phượng Minh tông đều hiện hóa trong thức hải của Phượng Vương.

Cảnh này rơi vào trong mắt Phượng Vương và các trưởng lão, khiến cho bọn họ vô cùng chấn động.

Mỗi một chi tiết phác họa ra Phượng Hoàng thì hư ảnh Phượng hồn trong sơn cốc cũng bắt đầu ngưng tụ thành thực thể!

Một tay hắn cầm quyển trục, tay kia cầm bút vẽ, bắt đầu vẽ tranh trên Sơn Hải Kinh.

Hứa Dạ Minh cầm lấy Sơn Hải Kinh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nơi Phượng hồn giáng lâm, ánh mắt sáng ngời.

Quyển trục vốn dĩ không có chữ, ngay khi tàn trang bay đến gần thì toàn bộ nội dung trên đó cũng được in lên quyển trục.

Tàn trang Sơn Hải Kinh trong người Hứa Dạ Minh cũng đột nhiên bay ra, rơi vào trong quyển trục.

Đây là...

Hình dạng của vật này giống hệt như địa côn trong tay hắn, chỉ có khí tức là có khác biệt.

Chẳng lẽ đây là thiên côn của Sơn Hải Kinh?

Hứa Dạ Minh vội vàng nhìn xung quanh nhưng không thấy bất cừ bóng người nào.

Chẳng lẽ... Là hắn?

Cái này... Chỉ vậy là tới tay rồi sao?

Có thiên côn rồi...

Hứa Dạ Minh cũng lấy địa côn ra, khi thiên côn và địa côn tập hợp đầy đủ thì đã hình thành nên một quyển trục!

Thiên côn và địa côn phân biệt làm vật cố định ở hai đầu quyển trục.

Hứa Dạ Minh cầm lấy, cúi đầu nhìn, vẻ mặt chấn động.

Vẻ mặt Hứa Dạ Minh biến đổi, theo bản thân đưa tay qua bên trái, một vật cứng rơi vào trong tay hắn.

Lời nói còn chưa dứt.

Hứa Dạ Minh đang âm thầm quan sát, sắc mặt tái nhợt, khí tức cũng dần dần trở nên uể oải, thần sắc ảm đạm thì thầm: "Quả nhiên vẫn là không được sao... Không có thiên côn thì không thể ngưng tụ được thân thể, đan dược che giấu khí tức cũng sắp hết tác dụng, xem ra..."

Thấy thế, Phượng Vương và các trưởng lão đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm.

Nhưng chính trong lúc này, quá trình ngưng thực của Phượng hồn đang chậm lại.

Nhưng mà cùng lúc đó, ở trong thức hải của Phượng Vương.

Một bóng người dần dần hiện lên.

Phượng Vương nhanh chóng tỏa định vị trí, híp mắt lại nói: "Tìm được rồi..."

Vừa dứt lời, đôi cánh phượng bừng lửa sau lưng đập cánh bay về một hướng.

Một luồng sóng nhiệt lan rộng ra.

Những nơi sóng nhiệt đi qua, cho dù là cây cối hay hoa cỏ, cho dù là đá tảng hay mặt đất thì tất cả đều bị thiêu hủy gần như không còn.

Những dãy cây xanh tỏa bóng râm lúc ban đầu, bây giờ hóa thành bình nguyên lồi lõm gồ ghề và đen đặc.

Dáng người Hứa Dạ Minh cũng hiện lên trong ánh mắt của mọi người.

Phượng Vương cố ý để uy lực của một kích này tránh khỏi Hứa Dạ Minh.

Dù sao Hứa Dạ Minh cũng rất có khả năng là người triệu hoán Phượng hồn.

Nếu có thể triệu hoán Phượng hồn... Vậy bí mật trên người hắn sẽ trở thành một điều kiện trọng yếu để Phượng Minh tông được nâng cao vị thế, thậm chí đứng trên đỉnh Ma Thú đại lục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận