Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1774: Lão giả: Van ngươi ngậm miệng đi!

Chương 1774: Lão giả: Van ngươi ngậm miệng đi!
Lời gì? Nghe một chút xem nói cái gì vậy? Cái gì gọi là ngươi liền đem cái này xem là bức tranh à? Thống soái đều là một trận ngạc nhiên, lông mày nhíu lại nói: "Vậy ngươi nói thẳng là bức tranh không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, bức tranh có thể có loại hiệu quả trận pháp tăng phúc liên hoàn này à?"
Hứa Dạ Minh gật đầu nói: "Vậy là đương nhiên rồi, đây chính là ta tan hết gia tài từ một vị tiền bối mà có được, chính là vì trận chiến này!"
Thống soái nói: "Vị tiền bối kia..."
Lời còn chưa dứt, Hứa Dạ Minh đã quang minh lẫm liệt cắt ngang lời: "Chỉ cần chiến sự có thể thành công, chúng ta tự nhiên phải dùng hết tất cả!"
Thống soái: "Vậy ngươi..."
Hứa Dạ Minh giơ nắm đấm lên: "Ta không cần khen thưởng hay đền bù, nước ta cường thịnh mới là quan trọng nhất."
Thống soái: "Ngươi..."
Hứa Dạ Minh: "Không sao, không cần cảm ơn ta."
Cuối cùng, thống soái nhịn không được, mặt đen lại nói: "Ngươi một người được khảo nghiệm sao mà hèn hạ thế? Có thể đừng có cắt ngang lời ta không? Kịch của ngươi sao nhiều thế?"
Hứa Dạ Minh ngơ ngác: "Mấy ý đó?"
Thống soái bụm mặt, thầm nghĩ trong lòng hỏng bét, không cẩn thận bị tiểu tử này thêm kịch cho cả đỏ mặt.
Hứa Dạ Minh lúc này cũng phản ứng lại, mặt đen lại nói: "Tiền bối là vị giám khảo khảo nghiệm trước đây à? Sao lại có cái sở thích ác như vậy?"
Thống soái hừ lạnh một tiếng: "Thì sao? Nếu ngươi đã biết, vậy cũng nên biết được kế sách này cho dù bị nhìn thấu cũng vô dụng... Đồng dạng, tình cảnh của ngươi cũng sẽ tràn ngập nguy hiểm."
Nói đến đây, thống soái cười lạnh một tiếng, phất tay lớn tiếng nói: "Thủy tinh thống lĩnh là nội gián của địch quân! Mau chóng bắt lấy hắn rồi đánh g·iết!"
Hứa Dạ Minh hừ lạnh nói: "Một kẻ sống ngàn vạn năm lão tiền bối, vậy mà lại thất thố trước một tiểu bối như vậy, làm việc không hề có chút quy tắc, nóng nảy lên liền thẹn quá hóa giận, làm càn làm bậy, nếu ta là ngài đã tự giác lấy đầu đâm vào vách quan tài rồi, không còn mặt mũi nhảy nhót nữa."
Thống soái siết chặt nắm đấm, lông mày giật giật nói: "Cửa thứ nhất cũng là lão phu cho ngươi khảo nghiệm..."
Thảo nào.
Giống như ở cửa thứ nhất khi khảo nghiệm đã khiến đối phương tức giận đến không nhẹ.
Hứa Dạ Minh buông tay nói: "Vậy không phải là vậy sao, sống ngàn vạn năm mà ngay cả chút khí độ đó cũng không có? Còn đi so đo những chuyện nhỏ nhặt này với một tiểu bối?"
"Ngươi... Lão phu... Mẹ nhà hắn." Thống soái giận dữ hét: "Nhanh lên g·iết c·h·ết nó ngay tại chỗ! ! !"
Lập tức nhìn về phía Hứa Dạ Minh, cười lạnh nói: "Tiểu tử, lần này có thể khiến cái miệng của ngươi im lại chứ?"
Hứa Dạ Minh gật đầu: "Có thể."
"Vậy ngươi c·ầ·u x·i·n t·h·a t·h·ứ đi."
"Không cần thiết."
Lão giả: "? ? ?"
Hứa Dạ Minh lấy ra một cây bút vẽ, ở trong hư không khắc họa.
Thần khí hóa thành mực nước, phân tán thành mấy chục luồng, hướng thẳng đến những bức tranh mà lúc nãy Hứa Dạ Minh phát ra trào lên mà đi!
Sau đó chui vào trong bức tranh.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, bức tranh tự mình trải rộng ra.
Một giọng nói như trẻ nít vang lên!
Theo bức tranh chậm rãi mở ra, một đầu quái thú thân dê mặt người, mắt ở dưới nách, răng hổ móng vuốt người kỳ quái từ trong bức họa chui ra!
"Sơn hải nổi danh, Bắc Sơn trải qua, Thao Thiết!" Hứa Dạ Minh vung bút, quát lớn.
Thống soái thấy thế trong lòng giật mình.
Sơn Hải kinh? !
Chỉ thấy Thao Thiết mang theo thân hình khổng lồ, mở ra miệng rộng như chậu máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn, hướng thẳng đến tướng sĩ địch quân xung quanh một ngụm nuốt vào!
Mỗi lần nuốt vào, thường thường đều nuốt mấy ngàn người!
Thao Thiết vốn trời sinh thích ăn t·h·ị·t người.
Miệng rộng mở ra tựa như đại địa đã nứt ra một khe nứt vô tận, không thấy được giới hạn.
Ngay cả bức họa Thao Thiết trong tay thống soái cũng có một con Thao Thiết lao ra!
Chỉ là con Thao Thiết này khí tức mạnh hơn so với những con khác rất nhiều.
Với thực lực hiện tại của Hứa Dạ Minh, làm sao có thể đồng thời triệu hồi ra mấy chục con Thao Thiết ngang nhau mạnh mẽ như vậy?
Không phải sao, lần này mặt Hứa Dạ Minh liền trực tiếp tái nhợt không chút máu.
Bất quá, con Thao Thiết này khí tức trấn áp được các cường giả Quân Thần cảnh đang chạy tới xung quanh.
Hứa Dạ Minh có chút suy nhược vẫy tay về phía thống soái nói: "Tạm biệt lão không biết xấu hổ, ta đi trước đây... À đúng rồi, lão không biết xấu hổ... Không đúng, lão tiền bối, nếu như ngài đã bại lộ thân phận của mình thì lại không thể xuất thủ được. Bằng không, ngài liền thật sự trở thành người không có khí độ như những gì mà bên ta vừa mới nói, có thể tự lấy đầu mình chôn vào quan tài đấy."
Nói xong, cũng không thèm nhìn biểu hiện của thống soái đang ngày càng khó coi, trực tiếp bóp nát Định Hướng Thiên Lôi Độn Phù, trở về trên tường thành.
Thống soái tức giận mắng ầm lên: "Thời đại này đám người trẻ tuổi đều không biết tôn trọng trưởng bối thế sao? ! Mà lại ai nấy cũng mọc ra một cái miệng như cái rác rưởi vậy sao? !"
Nếu như những người tu đạo trẻ tuổi khác nghe thấy được, e là sẽ tranh nhau lắc đầu phủ nhận.
Không phải chúng ta, không phải chúng ta không có!
Chỉ sợ người như Hứa Dạ Minh cũng khó tìm được mấy người!
Thống soái hít sâu một hơi, phất phất tay, không gian độc lập của Hứa Dạ Minh trực tiếp biến mất!
Xem như đã thông quan.
Dù sao thì cũng đã không cần thiết.
Chiêu này của Hứa Dạ Minh.
Trực tiếp giữa các quân đội, trong tình huống mọi người không phòng bị mà phóng thích Thao Thiết, trực tiếp làm quân đội tổn thất nặng nề, càng có cường giả Quân Thần cảnh tử vong!
Thao Thiết thả ra từ bức tranh trong tay hắn lại càng có thể triền đấu một đoạn thời gian với các thống lĩnh Quân Thần cảnh này.
Khoảng thời gian này không chỉ khiến bọn chúng không thể xuất thủ, mà còn làm số lượng quân đội giảm mạnh trên phạm vi lớn.
Đủ để tranh thủ thời gian cho Hứa Dạ Minh hồi phục.
Sau khi hồi phục, tranh thủ tới ngày thứ bảy căn bản không làm khó được đối phương.
Thay vì quả thực tranh thủ tới ngày thứ bảy, còn không bằng trực tiếp thả cho hắn thông quan!
Quan trọng nhất là... kéo bảy ngày, còn không biết trong miệng tiểu tử kia còn có thể phun ra những lời gì có thể làm hắn tức chết!
Nhìn thấy Hứa Dạ Minh thông quan.
Những người tu đạo trong các không gian độc lập khác đều trợn tròn mắt.
Tình huống thế nào đây?
Còn chưa qua bảy ngày mà!
Lại còn có thể có biện pháp thông quan sớm thế à?
Chỉ có Hứa Thần mặt đầy ngưng trọng.
Hắn không để ý đến việc là vì lý do gì mà thông quan sớm.
Chỉ là cách làm của "Hứa Lạc" trong mắt hắn không hề giống Hứa Lạc.
Thêm vào đó trước đây vốn đã có chút nghi ngờ.
Bây giờ cơ bản là chỉ thiếu bước cuối cùng là có thể xác định "Hứa Lạc" không còn là Hứa Lạc nữa rồi.
Mặc dù "Hứa Lạc" nói rằng khoảng thời gian trước là che giấu thực lực ẩn mình.
Nhưng che giấu thực lực cũng không đến nỗi tính cách và cách hành xử cũng thay đổi hoàn toàn chứ!
Tính cách một người muốn hoàn toàn thay đổi, chung quy là điều không thể nào.
Cho dù là xảy ra một biến cố kinh thiên nào đó khiến tính cách thay đổi, thì cũng sẽ có dấu vết đi theo.
Trước đó có lẽ còn có thể nhìn thấy bóng dáng "Hứa Lạc" ở trên người hắn.
Nhưng bây giờ thì một chút cũng không thấy nữa.
Nghĩ như vậy, những chuyện không hợp lý phát sinh trước kia đều có thể giải thích được.
Có lẽ... Chính là lần bị Tử Hỏa cung phụng ra tay đuổi bắt Hứa Dạ Minh ở Thương Huyền Học Viện kia đã bị thay thế thân phận rồi?
Có lẽ Hứa Lạc thật sự đã c·h·ết?
Hay nói cách khác... Hiện tại "Hứa Lạc" chính là Hứa Dạ Minh?
Nghĩ đến đây, con ngươi của Hứa Thần đột nhiên co rụt lại.
Nếu thật là như vậy, thì Hứa gia có lẽ thật sự sẽ lâm vào một kiếp nạn.
Vậy... phải làm như thế nào?
Là tìm cơ hội đánh g·iết hắn ngay trong di tích này?
Hay là đợi việc này kết thúc, thu thập bằng chứng xác thực rồi giao cho gia tộc xử lý, để tránh đánh rắn động cỏ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận