Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 688 - Chim nhỏ hóa hình, Hoàng Thiên

. . . . . . .

Bởi vì Lục Trường Sinh vẫn luôn la hét mất hai giọt tinh huyết khiến hắn đau lòng, thân thể yếu đi, cần phải khôi phục.

Cho nên trên đường trở về Trường Sinh giới.

Chim nhỏ đành bất đắc dĩ chở Lục Trường Sinh về, cũng không có ý chối từ.

Phải biết rằng Thần Hoàng cùng với Ngũ trảo kim long chỉ Nhân tổ mới có thể làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện làm tọa kỵ.

Tọa kỵ của Nhân tổ đáng kiêu ngạo đến thế nào chứ.

Há là có thể thần phục những kẻ tầm thường?

Hiện giờ chim nhỏ không chỉ có kế thừa huyết mạch Thần Hoàng mà còn dung nhập thêm huyết mạch của Ngũ trảo kim long và một giọt tinh huyết của Lục Trường Sinh.

Lưu Ly Thần Điện.

Chỉ thấy lão giả ngưng trọng nói:

"Thật sự thú vị à."

"Sư thúc tổ, ngươi phát hiện gì sao?"

Tại Ngân Sương Kiếm Trang.

"Ta có dự cảm không bao lâu sau sẽ phát sinh đại sự, không thể do dự nữa, ta phải tức khắc bế tử quan!"

Cho nên trong nhân thức của nàng, cũng chỉ có Lục Trường Sinh mới có tư cách cưỡi trên lưng nàng mà thôi.

"Hơi thở chút quen thuộc, trong đầu có mấy nhân vật phù hợp nhưng mà bọn họ đều những nhân vật ở thời kỳ hoang cổ. . . . . ."

"Phương thiên địa này lại có thêm một đại năng Thần Chủ cảnh xuất thế sao?"

Dọc theo đường đi, nàng phát ra thần uy ngập trời khiến cho người ở các thế lực cấp Thần Chủ ở giới vực vĩ độ cao không khỏi sôi nổi ngẩng đầu, mặt mày ngưng trọng.

"A? Cỗ hơi thở này. . . . . ."

"Sư thúc tổ, Lưu Ly Thần Điện giao cho ta."

Một lão giả đầu bạc lau lau thanh kiếm trong tay mình, lắc đầu cười cười. . . . . . .

Sư thúc tổ hài lòng gật gật đầu.

Sư thúc tổ vốn cũng là nhân vật tồn tại từ thời kỳ hoang cổ, dù đã đạt tới Thần Chủ cảnh nhưng thọ mệnh cũng mau tới phần cuối rồi.

Nam tử trung niên nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trầm trọng ôm quyền hướng về phía sư thúc tổ.

Tâm cảnh không bình yên, thời gian bế quan càng dài càng không cách nào tiến triển, thậm chí còn khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma. . . . . . .

Hiện giờ lời nam tử trung niên để cho hắn yên tâm.

Chỉ cần ngửi được không khí chung quanh, cảm nhận đại địa hô hấp, khẽ chạm vào một nhánh cây đong đưa liền có thể cảm giác được vài sự tình phát sinh trong thiên địa.

Đối với hắn mà nói đây cũng không phải là một loại nguyền rủa.

Liễu Tự Như kinh hãi nhìn chim nhỏ nói:

Tâm không vướng bận rời khỏi.

Cây liễu phá lệ nói:

Chim nhỏ cũng không có để ý tới Liễu Tự Như.

"Cỗ hơi thở này. . . . . . Bước vào Thần Chủ cảnh sao?"

Trước giờ sư thúc tổ vẫn luôn có ý định bế tử quan, nhưng mà bởi vì không yên lòng Lưu Ly Thần Điện nên gác lại.

"Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ luyện đan dược này."

"Chỉ cần thành công liền có khả năng bước vào cảnh giới kia. . . . . . Đến lúc đó, Quan Thanh Đan Tông ta cũng có thể đứng ở đỉnh cao của giới vực!". . . . . .

Sau khi trở lại Trường Sinh giới.

Bế tử quan, quan trọng nhất chính là tâm cảnh.

Tới cảnh giới của mấy người bọn họ.

"A? Đại năng lần lượt xuất thế, xem ra có đại sự sắp phát sinh."

Ở Quan Thanh Đan Tông.

"Ngươi sẽ đưa Thần Hoàng tộc lên đến một độ cao mới."

Hiển nhiên nàng đã cảm nhận được sự biến hóa của huyết mạch trong cơ thể chim nhỏ.

Nếu như chỉ là Ngũ trảo kim long cùng với huyết mạch Thần hoàng dung hợp còn không đáng để cây liễu nói ra lời này.

Nhưng bên trong ngoại trừ hai loại huyết mạch còn có thêm huyết mạch của Lục Trường Sinh.

Huyết mạch của Lục Trường Sinh gia tăng hạn mức cao nhất của chim nhỏ.

Chim nhỏ gật gật đầu.

"Ta cũng cho rằng như vậy."

Nói xong lời này, thân hình chim nhỏ được Niết bàn chi hỏa bùng lên bao bọc.

Niết bàn chi hỏa chiếu rọi không trung Trường Sinh giới.

"Đến lúc đó ngươi bị những người khác coi trọng, không phải là phiền toái tự động tìm tới cửa?"

Chim nhỏ hỏi: "Vì sao?"

"Được rồi được rồi, hay là biến trở về đi."

Lục Trường Sinh vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói:

Ngay sau đó hình như nghĩ tới chuyện gì.

Lý do thật sự khiến người ta không thể phản bác!

"Sao mà ngây ra hết vậy?"

Lục Trường Sinh kinh ngạc nói:

"Thì ra ngươi có thể hóa thành hình người nha!"

Chim nhỏ nghiêng nghiêng đầu:

"Ta luôn có thể hóa thành hình người nha. . . . . . Chẳng qua trước đó cảm giác không có cần thiết."

"Hiện tại thì sao?"

"Tâm tình tốt chứ sao."

Lục Trường Sinh: ". . . . . ."

Được lắm!

Chỉ thấy nữ tử vén tóc ra sau tai, nhìn thấy mọi người có vẻ kinh ngạc, khó hiểu nói:

Điều khiến cho người nhìn ấn tượng sâu sắc nhất chính là ánh mắt của nàng toát lên vẻ mỹ lệ, mày liễu nhàn nhạt giống như được điểm trang thật cẩn thận, lông mi dài nhấp nháy nhấp nháy giống hai cái quạt nhỏ, tất cả tôn lên một đôi mắt to xinh đẹp, linh động dị thường.

Một mái tóc dài như thác nước, rối tung xõa xuống phía sau, váy dài do lông vũ màu đỏ hồng bên thành.

Chân ngọc nhẹ nhàng đạp lên trên mặt đất, ngọn lửa tiêu tán!

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một cái dùi ngọc thon dài từ bên trong ngọn lửa bước ra.

Nhưng mà ngọn lửa nhanh chóng thu nhỏ lại, rất nhanh liền chỉ còn kích cỡ bằng một người.

Chuyện này.

Dù chim nhỏ hay Liễu Tự Như, cây liễu, Tiểu Thạch Đầu đều cảm thấy cạn lời.

Thẳng nam sắt thép nha!

Rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể làm mềm cây thép này.

Không biết từ khi nào mà Tiểu Thạch Đầu đã xuyên thấu qua không gian đi tới bên chân chim nhỏ, hai tay nho nhỏ ôm chặt đùi chim nhỏ.

Đôi mắt chớp chớp ngẩng đầu nhìn về phía chim nhỏ, hỏi:

"Điểu tỷ tỷ, tên thật của ngươi là gì nha?"

Chim nhỏ cũng không có đa văng Tiểu Thạch Đầu mà sờ sờ đầu nó, cười nói:

"Hoàng Thiên."

"A, Hoàng Thiên tỷ tỷ!"

Nói xong liền vùi đầu vào đùi Hoàng Thiên.

Nhìn thấy một màn này.

Lục Trường Sinh không ngừng run rẩy.

Tên tiểu tử thúi này.

Nếu như không nghiêm khắc quản giáo, e là chờ sau khi lớn lên sẽ trở thành một tên Hỗn Thế Ma Vương!

Đến lúc đó còn biết gây chuyện hơn tiểu tử thúi Diệp Thu Bạch kia nữa.

A?

Vì sao phải lấy Diệp Thu Bạch để so sánh?

Ở phương diện gây chuyện, trêu chọc thi phi.

Lục Trường Sinh đã bất giác xem Diệp Thu Bạch là một đơn vị đo . . . . .

Ngay sau đó hắn giơ tay nhấc Tiểu Thạch Đầu mang vẻ mặt không tình nguyện ném ra ngoài.

"Tiểu tử ngươi an phận cho ta."

Hoàng Thiên nói:

"Nó vẫn còn là hài tử, ngươi ôn nhu chút đi."

Liễu Tự Như cũng gật gật đầu:

"Chỉ là hơi háo sắc thôi nha, cũng có thể lý giải. . . . . ."

Lục Trường Sinh: ". . . . . ."

Ôn nhu cái cây búa chứ ôn nhu!

Lý giải cái rắm!

Nếu đặt ở kiếp trước thì cảnh này chính là cảnh mẹ hiền chiều hư con nhỏ điển hình!

Nếu như về sau Tiểu Thạch Đầu hư hỏng.

Hoàng Thiên cùng tiểu tử Liễu Tự Như này chạy không thoát!

"Không thể cứ tiếp tục như vậy. . . . . ."

Lục Trường Sinh sờ sờ cằm nói:

"Tiểu Thạch Đầu, gần đây có trì hoãn chuyện tu luyện hay không?"

Tiểu Thạch Đầu cũng không dám nói ra chuyện mình âm thầm chạy đến Nam Vực, vì thế vội vàng nói: "Đương nhiên là không rồi sư tôn, ta rất nỗ lực!"

Lục Trường Sinh cười lạnh nói:

"Nam Vực có một tên đạo tặc phong lưu, chính là tiểu tử ngươi đi?"

Tiểu Thạch Đầu hơi ngạc nhiên.

Ngay sau đó mặt ửng đỏ, nói:

"Chuyện này bị sư tôn phát hiện rồi sao, nhưng mà không làm hỏng thanh danh của sư tôn ngài đi?"

Lục Trường Sinh che mặt, nói:

"Về sau ra bên ngoài nhớ kỹ một điều cho ta."

"Điều gì?"

"Đừng nói ta là sư tôn của ngươi.". . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận