Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1056 - Sự tình leo thang, ý chí của Phiêu Tuyết tông

. . . .

Lời của Thẩm Phó Niên không thể nghi ngờ là lời uy hiếp.

Những người tu đạo bên dưới nghe được lời này cảm giác Thẩm Phó Niên có chút vô sỉ thế nhưng cũng không dám nói cái gì.

Dù sao người ta mạnh hơn ngươi, một cước có thể giẫm chết ngươi.

Cho nên người ta nói đông chính là đông, không cách nào phản bác.

Trên dưới Phiêu Tuyết Tông, trên mặt mỗi một đệ tử, trưởng lão đều tràn ngập phẫn nộ.

Khinh người quá đáng!

Phiêu Tuyết tông chủ nhìn Thẩm Phó Niên, cười lạnh nói:

Ít nhất ở trên Dao Trì tiên cung...

Mỗi một thế lực đều ăn ý duy trì sự cân bằng thế lực của phiến tinh vực này.

Phiêu Tuyết Tông ở trong các thế lực nhất lưu cũng xem như một thế lực tầm trung.

"Băng Thần Điện các ngươi làm phái bá đạo như thế, thật sự sẽ cho rằng Băng Hà cốc cùng Cực Băng Ngục sẽ khoanh tay đứng nhìn, tùy ý để Băng Thần Điện các ngươi phá vỡ cân bằng ở Cực Hàn tinh vực, một nhà độc đại sao?"

"Thoạt nhìn là như vậy."

Nếu nuốt Phiêu Tuyết tông như vậy tất sẽ là bắn tên không thể vãn hồi.

"Xem ra để lại cho chúng ta lựa chọn cũng chỉ có một thôi, đó chính là cùng Băng Thần Điện các ngươi liên hôn?"

Băng Thần Điện là tồn tại mạnh nhất trong bốn thế lực lớn.

" Đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn không đáp ứng, với nội tình của Băng Thần Điện, mặc dù muốn đánh tan Phiêu Tuyết Tông các ngươi sẽ trả một ít đại giới, bất quá cũng nằm trong phạm vi thừa nhận."

Thẩm Phó Niên nghiêm túc gật gật đầu.

Sắc mặt tông chủ Phiêu Tuyết tông trở nên khó coi, nói:

"Các ngươi còn muốn xem bao lâu nữa?"

Nhưng Băng Thần Điện có được nội tình cường đại, truyền thừa từ thượng cổ di truyền đến nay, lại có thực lực đỉnh cao trong các thế lực nhất lưu, có lẽ so với những thế lực nhất lưu đứng đầu còn mạnh hơn một phần. . .

Nói đến đây, Phiêu Tuyết tông chủ nhìn về phía tầng mây, thản nhiên nói:

Trước kia, dưới sự kiềm chế của ba thế lực lớn, Băng Thần Điện còn có điều kiêng kỵ.

Dẫn đến cân bằng bị phá, do đó làm cho Băng Thần Điện triệt để trở thành chủ nhân của Cực Hàn tinh vực.

Hai người cũng là cường giả nửa bước Thần Chủ cảnh.

Người tu đạo phía dưới nhìn thấy một màn này đều không khỏi kinh hô.

"Đều ở cùng một tinh vực, cần gì phải đánh đánh giết."

Vừa dứt lời.

"Chúng ta ngược lại muốn nói chuyện, bất quá phương án mà Thẩm tông chủ đưa ra không có ý cho chúng ta hòa bình nói chuyện."

"Chẳng lẽ hai lão gia hỏa các ngươi sẽ tùy ý Băng Thần Điện làm bậy?"

Chưởng môn Cực Băng Ngục cũng cười tủm tỉm nhìn về phía Phiêu Tuyết tông chủ, nói:

Băng Hà cốc chủ cười cười.

"Vậy tất nhiên là do Phiêu Tuyết Tông các ngươi làm không đúng."

Tầng mây ở chân trời bắt đầu tách ra, giữa tầng mây có ánh sáng vàng chiếu rọi lên người hai tên lão giả tiên phong đạo cốt.

Tuy rằng trông có vẻ dễ nói chuyện, thế nhưng thời điểm mọi người nhìn về phía lão đầu mập mạp này, trong mắt chỉ có kiêng kỵ cùng sợ hãi.

Nhìn qua cười tủm tỉm nhưng ra tay lại vô cùng tuyệt tình cùng tàn nhẫn.

Phiêu Tuyết tông chủ thấy thế, nói:

"Là chưởng môn Cực Băng Ngục cùng với Băng Hà Cốc!"

Chưởng môn Cực Băng Ngục là một lão đầu mập mạp, cười tủm tỉm nói:

Cốc chủ Băng Hà cốc trông có vẻ hiền hòa nở nụ cười thân thiện, hai hàng lông mày thật dài giống như râu tóc buông xuống hai bên gò má.

"Lệ khí nặng như vậy, có chuyện gì mà nói chuyện không giải quyết được sao?"

"Phiêu Tuyết nha đầu, hình như điều kiện mà Thẩm tông chủ đưa ra cũng không tệ lắm, huống hồ còn xuất ra Thiên Băng kỳ mạch, đối với các ngươi chỉ có chỗ tốt."

Nghe hai người nói.

Trong lòng Phiêu Tuyết tông chủ "lộp bộp".

Sắc mặt đám trưởng lão đại biến.

Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh và Phương Khung liếc nhìn nhau.

Tình hình không ổn. . .

Phiêu Tuyết tông chủ nhìn về phía Thẩm Phó Niên, chỉ thấy Thẩm Phó Niên bình tĩnh nở nụ cười.

Trong nụ cười lại tràn ngập tự tin, giống như hoàn toàn nằm hết trong kế hoạch.

"Có phải ngươi muốn mượn chuyện này để liên minh với Cực Băng Ngục cùng với Băng Hà cốc hay không?

Như thế thì tổn thất một ít tài nguyên của Cực Hàn tinh vực cũng không tính là gì.

Huyết mạch Băng Thần hoàn chỉnh đại biểu chỉ cần nửa đường không ngã xuống, nhất định sẽ bước vào cảnh giới Thần Chủ!

Phiêu Tuyết tông chủ kinh hãi nói.

"Hẳn là các ngươi phải biết đây đại biểu cho điều gì."

"Bởi vì có huyết mạch của thánh nữ quý tông thì huyết mạch Băng Thần của nhi tư ta mới có thể hoàn chỉnh."

Thẩm Phó Niên lại nhìn về phía Trần Dục Ninh đang suy yếu bên cạnh, nói:

Trầm Phó Niên cười to:

"Ta hứa hẹn dù Băng Thần Điện trở thành bá chủ Cực Hàn tinh vực cũng sẽ không can thiệp vào tài nguyên lợi ích của bọn họ, thậm chí còn cho nhiều hơn trước, không phải là tốt rồi sao?"

Phiêu Tuyết tông chủ cười lạnh:

"Hai lão gia hỏa các ngươi tin những lời này sao?"

"Không thể không tin."

"Thẩm tông chủ đã lập lời thề thiên đạo, làm sao có thể không tin?"

Hai tên tông chủ đều là lạnh nhạt cười.

Nghe đến đây, tông chủ Phiêu Tuyết tông nhìn về phía Thẩm Phó Niên, trầm giọng nói:

"Thật sự là đại thủ bút, làm như vậy đối với ngươi mà nói có chỗ tốt gì?"

"Ta tự nhiên sẽ không tự cho là mình thông minh, chỉ là ta không nghĩ tới ngươi đã hứa hẹn cái gì để cho hai lão gia hỏa này không tiếc phá vỡ cân bằng Cực Hàn tinh vực."

Phiêu Tuyết tông chủ sắc mặt khó coi:

Chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện ngươi có thể nghĩ đến ta liền không thể nghĩ đến sao?"

"Biện pháp ngược lại không tệ, bất quá ngươi xem như có tư lịch ít nhất trong bốn vị tông chủ chúng ta.

Thẩm Phó Niên tỏ vẻ cao thâm khó lường nói:

Dùng chuyện này để gây áp lực với Băng Thần Điện, triệt để giải quyết chuyện này?"

"Được rồi, ngươi cũng nên quyết định."

Thẩm Phó Niên nở nụ cười sảng khoái nói:

"Là nhận sính lễ của Băng Thần Điện ta hay là nghênh đón hủy diệt?"

Khoảnh khắc này.

Các đệ tử và trưởng lão Phiêu Tuyết tông đều cảm thấy suy sụp.

Sự tình phát triển đến một bước này đã vô lực xoay chuyển.

Hiện tại không chỉ có một Băng Thần Điện, còn có Cực Băng Ngục cùng với Băng Hà cốc trợ giúp.

Phiêu Tuyết Tông không có khả năng phản kháng trước thế công của ba thế lực lớn này. . .

Sắc mặt Mục Phù Sinh trở nên ngưng trọng, chuẩn bị bộc phát bất kỳ lúc nào.

"Phỏng chừng lại phát sinh một trận ác chiến. . ."

Phiêu Tuyết tông chủ cũng cười khổ.

Giữa tồn vong của Phiêu Tuyết Tông và giao Mộ Tử Tình ra.

Nàng chỉ có thể chọn một mà thôi.

Với tư cách là người đứng đầu một tông, chuyện này rất khó khăn.

Làm tông chủ, mục tiêu hàng đầu của nàng chính là bảo toàn tông môn, đồng thời giúp tông môn thuận lợi phát triển.

Nhưng. . .

Phiêu Tuyết tông chủ nhìn về các phía trưởng lão phía sau mình rồi lại nhìn về các đệ tử đang tràn đầy lo lắng bên dưới.

Đột nhiên nàng nhớ tới sư tôn mình, cũng chính là tông chủ đời trước từng nói.

Nếu ngay cả đệ tử của mình cũng không thể thủ hộ, làm sao mà thủ hộ một tông môn?

Đúng vậy . . .

" Nếu như phải dựa vào hy sinh người khác để bảo đảm tông môn toàn vẹn, như vậy cho dù tông môn có tiếp tục tồn tại và phát triển, cũng chỉ là hữu danh vô thực."

Nghe được lời Phiêu Tuyết tông chủ lẩm bẩm.

Thẩm Phó Niên khẽ nhíu mày.

Chưởng môn Cực Băng Ngục và cốc chủ Băng Hà cốc đều tiếc hận lắc đầu.

Trưởng lão Phiêu Tuyết Tông cùng các đệ tử đều sửng sốt, ánh mắt lập tức trở nên kiên nghị cùng một khắc rống giận!

"Chiến!"

"Chiến!"

"Chiến !!"

Phiêu Tuyết Tông tình nguyện chịu chết, không muốn sống tạm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận