Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1120 - Mục sư đệ, nơi này có cái hố

. . . .

Thông thường bên trong bí cảnh hoặc khảo nghiệm.

Mỗi một thứ xuất hiện đều sẽ có tác dụng tương ứng.

Tuyệt đối sẽ không phải là bắn tên không đích, đặt ở đó làm vật trang trí.

Khu rừng đá này cũng vậy.

Nếu như trong rừng đá cũng không ảo cảnh sát trận, bẫy rập truy binh như Mục Phù Sinh nói.

Vậy tại sao phải thiết kế làm gì?

Hay là tự nhiên hình thành?

Hắn cứ đi từng vòng từng vòng.

Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Thạch Sinh đi tới trước mặt một tảng đá, đặt tay lên.

Rắc rối phức tạp, từng tảng đá cao cao thấp đặt cùng một chỗ sẽ xuất hiện chuyện gì?

"Thì ra là thế."

Nhưng mà ở chỗ này không cách nào nhìn chung toàn cục, trong trạng thái cấm không, không cách nào nhìn thấy toàn cảnh Thạch Lâm.

Đám người Diệp Thu Bạch dường như có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, phía trên rừng đá bắt đầu có từng điểm sáng màu trắng bay lên không!

Cho dù là tự nhiên hình thành cũng sẽ có liên hệ với Nguyệt Thần Thạch Sơn.

Ở trên đỉnh tảng đá đúng có một điểm sáng màu trắng nho nhỏ bay ra.

Rừng đá giống như mê cung này đến tột cùng có tác dụng gì?

Nghĩ tới đây, Thạch Sinh giống như tìm được một cửa đột phá.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Thạch Sinh rốt cục ngừng lại, cười nói:

Trong vòng sáng có từng điểm sáng màu trắng phân tán đều đặn.

Thạch Sinh tự mình quay lại rừng đá lần nữa.

"Nhưng mà thế này thì có ích lợi gì chứ?"

Sau khi Thạch Sinh lại đi một vòng quanh rừng đá.

Những điểm sáng màu trắng này trôi nổi trong tinh không tạo thành một vòng sáng vây quanh vầng trăng thiếu một góc kia!

Tống Kiêu nhìn Diệp Thu Bạch hỏi.

Cho dù vòng sáng màu trắng vây quanh nhưng vầng trăng thiếu góc vẫn không khôi phục, vẫn không có ánh trăng chiếu xuống.

Diệp Thu Bạch nhìn Thạch Sinh đang suy tư mà cười nói:

"Có vẻ vẫn không có đầu mối nha!"

Xét Nho đạo thì là Ninh Trần Tâm.

Tưởng Thanh Loan nghi hoặc hỏi:

Trận pháp thì Phương Khung.

Đan đạo là Mộc Uyển Nhi.

Phù triện là Mục Phù Sinh.

Tống Kiêu cũng thấy khó hiểu.

"Đây là phạm trù của hắn, sư huynh đệ chúng ta không có chút hiểu biết nào về tinh không và tinh thần chi lực."

Xét về kiếm đạo, Diệp Thu Bạch là đệ nhất trong các đệ tử Thảo Đường.

Luyện thể thì Tiểu Hắc hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất.

"Mọi người đã hiểu chưa?"

"Đây là chuyện của Thạch sư đệ, tinh thần chi lực có liên quan đến tinh không, chúng ta đều không hiểu biết."

"Vậy ngươi cười cái gì?"

Diệp Thu Bạch lại lắc đầu, cười nói: "Không hiểu."

Mỗi người đều có đạo riêng của mình.

Bất kỳ ai cũng không thể bình phẩm, cũng không thể tranh luận trong phạm trù thuộc về người khác.

Cho nên Diệp Thu Bạch, Hồng Anh, Ninh Trần Tâm hay là Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh, Mộc Uyển Nhi, Phương Khung đều không nghi ngờ cách làm của Thạch Sinh, hoàn toàn tín nhiệm.

Bọn họ sẽ bảo vệ hắn khỏi các yếu tố bên ngoài ảnh hưởng.

Thạch Sinh nhìn vòng sáng, sau đó suy tư vươn hai tay ra lắc sang bên trái.

Vòng sáng cũng bắt đầu chuyển động theo tay Thạch Sinh.

Những điểm sáng bên trong đó cũng lắc lư theo.

Chỉ là tiêu hao một lượng lớn tinh thần chi lực mà cho Thạch Sinh không ngờ tới.

Ở thời điểm Thạch Sinh tiến hành lắc lư vòng sáng.

Tinh thần chi lực trong cơ thể bắt đầu khôi phục.

Thạch Sinh không chút do dự một ngụm nuốt vào.

"Sư huynh, ăn viên đan dược này vào đi."

Mộc Uyển Nhi lập tức tiến lên lấy một viên đan dược ra, nghiêm túc nói:

Sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng không còn chút máu.

Thạch Sinh thấy một màn như vậy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ngồi phịch xuống đất.

Ánh sáng từ mấy ngôi sao trong tinh không phát ra cũng bắt đầu yếu đi.

Nhưng may mắn là những điểm sáng nhỏ đã hoàn toàn bổ khuyết điểm cho vầng trăng.

Đồng thời toàn bộ rừng đá cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là từng tảng đá dung nhập vào Nguyệt Thần Thạch Sơn bóng loáng như mặt gương này.

Mọi người nhìn chằm chằm, giờ khắc này hình dạng của Nguyệt Thần Thạch Sơn biến thành một vầng trăng khuyết!

Lúc này có ánh trăng màu lam nhạt tường hòa từ trong vầng trăng sáng kia chiếu xuống.

Trùng hợp liền rơi xuống vầng trăng khuyết mà Nguyệt Thần Thạch Sơn và Thạch Lâm tạo thành.

Ánh sáng của hai bên hòa vào nhau.

Ở chỗ hai luồng ánh trăng tiếp xúc, ánh trăng ngưng tụ thành đoàn tuôn về phía bầu trời!

Trên bầu trời có một vầng trăng sáng hiện ra.

Không biết qua bao lâu, sắc mặt Thạch Sinh đã trở nên tái nhợt.

Từng luồng tinh thần chi lực bắt đầu trôi nổi, dần dần tràn ngập không gian này.

Cùng với sự biến đổi của rừng đá.

Ngẩng đầu nhìn về phía vòng sáng thì phát hiện quỹ tích chuyển động của các điểm sáng giống hệt quỹ tích di động của những tảng đá.

Chỉ thấy những tảng đá bắt đầu di động.

Rừng đá đột nhiên phát ra tiếng vang thật lớn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đây là đan dược Mộc Uyển Nhi đặc chế cho Thạch Sinh.

Đan được khôi phục linh khí và tiên khí bình thường không có tác dụng với Thạch Sinh.

Dù sao Thạch Sinh tu luyện tinh thần chi lực.

Cho nên Mộc Uyển Nhi mới tốn thời gian nghiên cứu ra loại đan dược khôi phục tinh thần chi lực này.

Không đến một nén nhang mà sắc mặt Thạch Sinh đã hồng hơn.

"Đa tạ Uyển Nhi sư muội."

Ánh mắt Thạch Sinh nhìn Mộc Uyển Nhi tràn ngập cảm kích.

Mặc dù bình thường trông Mộc Uyển Nhi không có làm chuyện gì lớn nhưng hắn lại biết Mộc Uyển Nhi làm không ít chuyện, tốn không ít tâm tư.

Đặc biệt là đối với họ...

Mộc Uyển Nhi tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu đan dược thích hợp cho các sư huynh sư tỷ sư đệ.

Không chỉ Thạch Sinh có đan được đặc chế mà tất cả những người còn lại đều có.

Mộc Uyển Nhi cười nói:

"Vậy gọi một tiếng sư tỷ ta nghe!"

Thạch Sinh gãi đầu cười ngây ngô, không chịu gọi.

Mộc Uyển Nhi nhìn mà tức giận một trận.

Mục Phù Sinh nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, cười nói:

"Được rồi, nghỉ ngơi và hồi phục rồi đi tới chỗ kế tiếp thôi."

Tiểu Hắc gật đầu nói:

"Quả thật, nơi đó... có thể sẽ có cạm bẫy truy binh, sát trận ảo trận.

Mục Phù Sinh làm vẻ mặt cầu xin nói:

"Chuyện gì? Không bỏ qua chuyện này được đúng không? Cần phải để cho ta giấu đầu vào trong hố sao?"

Thạch Sinh đưa tay chỉ chỉ một cái hố nhỏ, nghiêm túc nói:

"Vừa rồi rừng đá thay đổi, trùng hợp có thêm một cái hố nhỏ."

Sau đó cẩn thận quan sát kích thước đầu của Mục Phù Sinh, gật gù nói:

"Ừ, hẳn là nhét vừa."

Mục Phù Sinh:

"... Ta đa tạ ngươi!"

Thạch Sinh gãi gãi đầu nói:

"Đều là người một nhà, khách khí cái gì chứ!"

Tất cả mọi người lại cười to.

Mục Phù Sinh:

"..."

Hắn đã cạn lời!

Khách khí cái gì? Chẳng lẽ biểu hiện của mình giống như đang khách khí lắm sao?!

Đang lúc Mục Phù Sinh định giải thích thì trên bầu trời phía tây có một vầng trăng sáng từ từ treo lên!

Đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ cũng có người muốn mở ra Côn Luân Khư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận