Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 989 - Hình như lại nháo lớn. . . . . .

. . . .

Lời cự long nói làm Tiểu Hắc cảm thấy khó hiểu.

Khi còn ở Ma Vương vực, thân phận của hắn vốn đã không rõ ràng, chính mình sinh ra như thế nào cũng không có người nào biết.

Hình như cũng không có người dám nói chuyện này trước mặt hắn.

Khi đó Tiểu Hắc không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ thuận theo tự nhiên.

Hiện giờ bóng mờ cự long lại nhắc tới chuyện này, nghi ngờ thân phận thật sự của hắn.

Có lẽ cự long biết một ít bí mật không thể nói ra.

Điều này khiến Tiểu Hắc hồi tưởng lại quá khứ.

"Ta sẽ lựa chọn trực tiếp chém giết ngươi."

"Bất quá, nếu ngươi thuận lợi trưởng thành ở Phàm Nhân Giới, hơn nữa có giọt tinh huyết kia bên trong huyết mạch. . . . . . Xem ra có đại năng đang trợ giúp ngươi, bảo hộ ngươi trưởng thành."

Mà là ẩn chứa đầy sát ý!

Tiểu Hắc nhíu nhíu mày.

"Bất quá, nếu bản thể của ta còn lưu lại trên thế giới này, phát hiện ngươi chưa trưởng thành. . . . . ."

"Chỉ hy vọng ngươi sau khi ngươi trưởng thành, tiếp xúc đến những chuyện kia, biết được thân phận thật sự của mình sẽ không chịu ảnh hưởng, còn có thể duy trì tâm thái hiện tại."

Cự long suy nghĩ một lúc, sau đó giọng điệu cũng thay đổi một ít, chỉ nghe nó dùng giọng điệu tràn ngập sự phức tạp quanh quẩn trong đầu Tiểu Hắc.

Cự long khe khẽ thở dài:

Nói tới đây, ánh mắt cự long nhìn về phía Tiểu Hắc không còn kinh hãi, không còn sợ hãi, không còn giãy giụa.

"Hiện tại thực lực của ngươi còn không đủ, chờ ngươi đạt tới cảnh giới kia, tiếp xúc tới những thứ cao hơn, chuyện nên biết ngươi tự nhiên sẽ biết."

"Sự tồn tại của ngươi sẽ là hạo kiếp lớn nhất đối với Lục giới!"

"Ta chính là ta, tự nhiên sẽ không có bất kỳ thay đổi."

Gằn từng chữ một:

"Chỉ mong vậy đi."

"Có lẽ sự trưởng thành của ngươi chính là vận mệnh đi, là kiếp nạn hay là cứu thế, chỉ có thể xem thiên ý, hiện giờ ta. . . . . . Hay Long tộc đều đã không cách nào làm những việc này."

Tiểu Hắc nhíu mày, trả lời chắc nịch:

Trông giọt máu này cực kỳ nặng nề.

Vùng thế giới này đã không cách nào cản trở ngươi trưởng thành."

Đây là một giọt tinh huyết được ngưng kết từ toàn bộ huyết mạch chi lực của cự long. . .

"Bí bảo bên trong liền giao cho ngươi."

Khoảng cách rất gần, chỉ cần bước thêm một bước sẽ lâp tức bị dải lụa treo cổ!

Cự long phiền muộn cười.

Sắc mặt Ngân Khải khó coi nói:

Nghe được lời nói lạnh lùng của Quý Thiên Dao.

"Ta vẫn câu nói cũ, nếu các ngươi dám can đảm quấy rầy hắn, ta sẽ không lưu tình mà chém giết các ngươi."

"Nếu ngươi đã tới nơi này, bánh răng vận mệnh cũng sẽ bắt đầu chuyển động trong khoảnh khắc này.

Thấy một màn như vậy, Ngân Khải, Đặng Chuẩn, Ngô Hằng cùng các đệ tử đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm.

Có người không nhịn được tiến lên một bước.

Một dải lụa liền bắn đến trước mặt người này.

Nói tới đây, từ vị trí trái tim do mạch máu bện thành của cự long tiết ra một giọt máu.

Bọn họ có thể đủ cảm nhận được lực lượng ẩn chứa bên trong giọt máu, huyết mạch chi lực cực kỳ cường đại!

Đám người Ngân Khải Bạc nhìn thấy một màn này, sắc mặt thay đổi!

Chỉ mới lơ lửng trong không gian mà không gian chung quanh giọt máu đã bắt đầu vỡ vụn!

"Quý Thánh nữ, hẳn là nên bàn bạc phân chia bí bảo Thiên cấp đi?

Ngươi cứ để cho hắn nuốt trọn sao?

Chúng ta cả một ngụm canh đều không có uống được?"

Quý Thiên Dao còn không có nói chuyện thì Kim Vô Tẫn đã cười lạnh nói:

"Các ngươi làm cái gì?

Có thể đánh bại cự long đều là do Tiểu Hắc có bản lĩnh, không nhờ hắn ra tay thì các ngươi có thể bảo mệnh đã không tệ rồi."

Đặng Chuẩn nhíu mày, sắc mặt trở nên âm trầm:

"Nếu một mình hắn bắt được bí bảo, cao tầng Dao Trì Tiên Cung và Kim Sí Đại Bàng tộc sẽ không nghĩ cách cướp lấy sao?"

Chỉ nghe Quý Thiên Dao và Kim Vô Tẫn cực kỳ tin tưởng, gật đầu nói:

"Chỉ cần các ngươi dám khai chiến, chúng ta đây đám tiếp."

Nghĩ tới đây, Quý Thiên Dao nhàn nhạt nói:

"Thì tính sao?"

Bất quá nghĩ tới có đệ tử của Lục Trường Sinh đây, chắc chắn hắn sẽ không mặc kệ đệ tử của mình đi?

Thủ nhà dễ dàng hơn công thành chiếm đất rất nhiều.

Bởi vì Dao Trì Tiên Cung cùng Kim Sí Đại Bàng tộc vốn là thế lực bản thổ Thiên Hà tinh vực.

Huống hồ Tiểu Hắc. . . . . . là Ma Chủ tiền nhiệm, bọn họ căn bản không sợ Tiểu Hắc sẽ thất tín bội nghĩa.

Ngô Hằng nghe xong hơi ngạc nhiên, bất quá vẫn không muốn từ bỏ, chỉ đành ra hạ sách, nói:

"Dù như thế, chẳng lẽ các ngươi không sợ ba tông chúng ta liên thủ?"

Kim Vô Tẫn cười lạnh nói:

"Ba tông các ngươi liên thủ thì hai thế lực chúng ta cũng có thể đủ chống đỡ."

"Các ngươi không biết sau lưng chúng ta là ai?"

Nghe Ngân Khải nói, Quý Thiên Dao nhíu mày.

Trước đó bọn họ có thể tiến vào Thiên Hà tinh vực hình như là có thế lực thần bí trợ giúp.

Nếu không, Dao Trì Tiên Cung và Kim Sí Đại Bàng tộc liên thủ, dù sẽ rất gian nan nhưng cũng có thể ngăn cản thế công của ba tông môn.

Hắn càng cường đại thì Kim Sí Đại Bàng tộc càng có lợi.

Không đề cập tới tính cách cao ngạo của Kim Sí Đại Bàng tộc, hiện tại Tiểu Hắc cùng với Kim Sí Đại Bàng tộc có quan hệ hợp tác, cùng vinh cùng nhục.

Còn Kim Vô Tẫn thì sao?

Quý Liễu Chi biết tới sự tồn tại của Lục Trường Sinh, tự nhiên sẽ không có ý đồ cướp đoạt đệ tử người ta rồi.

Nói đùa cái gì vậy.

"Sẽ không."

Kim Vô Tẫn ngạc nhiên.

Nữ nhân này cường thế như vậy?

Nghe được lời Quý Thiên Dao nói, ba người Ngân Khải nhìn nhau, ngay sau đó gật gật đầu, không nói gì nữa.

Diệp Thu Bạch, Phương Khung, Mục Phù Sinh thu hết tràng cảnh này vào trong mắt.

Chỉ nghe Diệp Thu Bạch cười tủm tỉm truyền âm:

"Hình như nháo lớn rồi."

Phương Khung gật đầu:

"Còn không phải giống như bình thường, phải khai chiến với nhiều thế lực vì Tiểu Hắc sư huynh."

Mục Phù Sinh che trán, tỏ vẻ rất mệt lòng.

Ngay sau đó yên lặng lén lút lấy ngọc bội truyền âm ra.

"Báo cáo cho sư tôn trước đi. . . . . . Ít nhất để hắn có thời gian chuẩn bị, có lẽ đến lúc mắng chúng ta, phạt chúng ta cũng sẽ nhẹ hơn một chút. . . . . .". . . . . .

Giờ phút này tinh huyết phiêu đãng tới chỗ ánh sáng bảy màu.

Nháy mắt!

Nháy mắt cột ánh sáng bảy màu hổng một lỗ.

Nhìn bóng cự long càng lúc càng hư ảo, Tiểu Hắc khó hiểu nhìn chằm chằm.

Chỉ nghe tiếng cự long hư vô mờ mịt truyền tới:

"Đi thôi, đồ vật ngươi muốn ở trong ánh sáng, sẽ có ích cho ngươi."

Nghe vậy, Tiểu Hắc gật gật đầu, sau đó chắp tay, trầm giọng nói:

"Đa tạ tiền bối."

Cự long cười nói:

"Hy vọng ngươi có thể bảo trì dáng vẻ hiện tại, sẽ là tạ lễ tốt nhất đối với bổn tọa."

Tiểu Hắc gật đầu.

Cự long cũng hoàn toàn tiêu tán trong khoảnh khắc này!

Thấy thế, Tiểu Hắc bước vào trong ánh sáng bảy màu trước ánh mắt của đám người Ngân Khải.

Khoảnh khắc Tiểu Hắc bước vào, lỗ hổng ánh sáng hoàn toàn khép lại. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận