Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1083 - Ai chạy chính là tôn tử

. . . .

Quay ngược thời gian về thời điểm ở Tiên giới.

Mộc Uyển Nhi kết thúc tu luyện báo cáo thành quả cho cho Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh đột nhiên hỏi:

"Ngươi có thể luyện độc hay không?"

"Đối với một Luyện đan sư mà nói, bởi vì phải tốn phí đại lượng thời gian tập trung luyện đan nên dẫn tới thủ đoạn công kích sát phạt quá ít."

Lục Trường Sinh chỉ chỉ mình rồi nói:

"Đương nhiên ta ngoại trừ."

Chỉ cần kỹ nghệ luyện đan tăng lên thì cảnh giới sẽ tăng lên.

"Đây là một viên độc dược do ta luyện chế, lười đặt tên, ngươi có thể cầm đi nghiên cứu."

"Cho nên thủ đoạn sát phạt nhất định không thể quá mức đơn nhất, hơn nữa tốt nhất liên quan đến tài nghệ luyện đan của ngươi."

Lục Trường Sinh cười cười, lấy ra một viên đan dược.

"Ngày sau ngươi nhất định sẽ phải một mình lang bạt hoặc là một mình bị vây ở chỗ nào đó."

Lục Trường Sinh lắc đầu:

Mộc Uyển Nhi ngẩn người, lập tức lắc đầu.

Mộc Uyển Nhi nhận lấy, hỏi:

Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói:

Mộc Uyển Nhi: "..."

"Như vậy độc sư chính là con đường thích hợp nhất."

"Còn nữa ngươi phải nhớ kỹ, độc dược độc nhất chính là không có giải dược. '

Dù sao Lục Trường Sinh biết chuyện Mộc Uyển Nhi có Đan Thánh Kinh, hơn nữa còn trợ giúp nàng cải tiến công pháp này một phen.

Mộc Uyển Nhi liền bắt đầu nghiên cứu độc dược.

"Sư tôn, vậy giải dược đâu?

"Về độc dược, ta không có nhiều thứ để dạy ngươi, nhưng tác dụng của một ít thiên tài địa bảo và thảo dược ta có ghi chép trong quyển bút ký kia."

Mộc Uyển Nhi cười hì hì nhìn năm người còn lại.

Bất quá hình như quan hệ giữa Khúc Thiên Kiện và bọn họ cũng không sâu nên cũng không có người trợ giúp hắn bài trừ độc trong cơ thể.

Một tên nam tử thần sắc cương nghị cầm trường thương trong tay nói:

Điều này cũng khiến cho năm người còn lại đều hơi lui về phía sau vài bước.

Hồng Anh tiến lên một bước, nói:

Tuy rằng Tán tiên phấn còn chưa hoàn thiện, bất quá đối phó với mấy tên Thần Vương cảnh hậu kỳ đã dư dả.

"Hai người chúng ta cũng không có hứng thú gì với truyền thừa kiếm mộ, tới đây chỉ vì một người."

Nam tử cầm trường thương lắc đầu.

"Hai vị cũng không phải kiếm tu mà cũng động tâm với kiếm mộ này sao?"

Tránh xa Mộc Uyển Nhi một chút...

"Như thế nào, truyền thừa dành cho người có năng lực, ngươi còn muốn ngăn cản toàn bộ chúng ta ở bên ngoài sao?"

Tuy rằng hai người này không bộc phát khí tức nhưng cảm giác áp bách từ cả hai lại khiến đám người Diệp Thu Bạch khẽ nhíu mày.

Thần Hoàng cảnh sơ kỳ...

"Còn các vị thì sao?"

Vậy chỉ cần chúng ta chú ý hơn là được rồi."

"Tuy rằng độc sư làm người ta khó lòng phòng bị, độc dược của ngươi cũng có khả năng uy hiếp chúng ta, nhưng hình như chưac có hoàn thiện.

Trong đó có một nam tử trong cực kỳ âm nhu cầm quạt che kín nửa khuôn mặt, sau mặt quạt có tiếng cười truyền tới.

"Là ai?"

"Ma chủ tiền nhiệm Ma vương vực."

Vừa nói xong, hai người cũng bùng nổ khí tức.

Tiểu Hắc nhíu mày, trong mắt có sát ý lóe lên.

"Ma Kỷ sai các ngươi tới?"

Nam tử âm nhu không cười một lúc mới nói:

"Hắn không có tư cách sai chúng ta."

Vừa nghe lời này, không chỉ Tiểu Hắc, Mục Phù Sinh, Phương Khung cùng Diệp Thu Bạch đều khẽ nhíu mày.

"Người của âm Dương Thần Tông Bát Hoang Thần Tông?"

Cái chân gầy yếu chân tại thời khắc này cực kỳ có lực lượng.

Rắc!

Một chân đột nhiên vung đi giống như cái roi, trực tiếp quất vào giữa thắt lưng Tiểu Hắc!

Chỉ là sao nam tử âm nhu có thể để cho Tiểu Hắc tùy ý công kích?

Tiểu Hắc hơi sửng sốt, nắm đấm cũng không có theo kế hoạch đánh tới mặt nam tử mà vẫn đuổi theo gương mặt.

Nhưng nửa người từ eo trở lên đã kéo về phía sau!

"Xem ra ngươi rất cường đại."

Nam tử âm nhu cũng không phủ nhận, cười gật đầu:

"Ít nhất trước mặt các ngươi là vậy."

"Vậy thì..."

Lời còn chưa nói xong, thân thể Tiểu Hắc đã bắn ra!

Chỗ hắn bắn ra xuất hiên một cái hố lớn.

Lúc lao ra, thân hình Tiểu Hắc hóa thành một huyết ảnh, khí tức thô bạo chưa từng thấy!

Trên mặt là nụ cười dữ tợn, tung một quyền đánh về phía khuôn mặt mang nụ cười khinh thường của nam tử âm nhu!

Nam tử âm nhu cười lạnh một tiếng, thân thể dĩ biến hóa kinh người, chỉ thấy từ phần eo của hắn trở xuống vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tiểu Hắc chen ra khỏi đám người, nhếch miệng cười nói.

Căn bản không cho Tiểu Hắc bất kỳ lựa chọn nào.

Trong lời nói tràn ngập sự tự tin!

"Biết thì tốt, ngươi đi theo chúng ta hay là để cho ta vặn gãy tứ chi của ngươi rồi vây khốn thần hồn kéo trở về?"

Đôi mắt nhỏ hẹp của nam tử âm nhu lóe hàn ý, lạnh lùng nói:

"A? Xem ra trí nhớ của ngươi khôi phục không ít."

Thân hình Tiểu Hắc bị quất bay ra ngoài, xương hông vỡ vụn!

Giờ khắc này thân thể nam tử âm nhu dưới ánh mắt kinh dị của mọi người lần nữa co lại, trở về dáng vẻ bình thường.

"Trông cũng chẳng ra làm sao."

Còn không đợi Tiểu Hắc đứng lên thì tên nam tử cương nghị cầm trường thương đã vọt tới chỗ Tiểu Hắc ngã xuống.

Hồng Anh thấy thế định ra tay, cả Mục Phù Sinh cũng cầm sẵn phù triện.

Nhưng có một cơn gió đột nhiên lướt qua trước mặt bọn họ.

Tống Kiêu nháy mắt xuất hiện trước người nam tử cương nghị, hắn giơ nắm tay khẽ quát một tiếng, đánh ra một quyền!

Ầm ầm!

Nắm tay đánh vào trường thương của nam tử cương nghị!

Thân thể tiếp mũi thương?

Nam tử cương nghị khẽ nhíu mày, có chút hoảng sợ.

Cây trường thương này của hắn cũng không phải là phàm phẩm gì!

Coi như người cùng cảnh giới cũng không dám dùng thân thể mạnh mẽ tiếp lấy một thương của hắn.

"Ngươi là ai?"

Nam tử cương nghị bị chấn lui vài bước, nhìn Tống Kiêu cũng bị chấn lui hai bước hỏi:

"Chỉ dựa vào thân thể mà có thể cứng rắn tiếp nhận một thương của ta, chỉ có đám người điên ở Hạo Thiên Thần Vực mới có thể làm được."

Tống Kiêu cười híp mắt nói:

"Thế nào, chỉ cho phép người của âm Dương Thần Tông và Bát Hoang Thần Tông ra tay sao?"

Mỗi một thế lực cấp Thần Chủ đều giấu thiên kiêu của mình rất kỹ.

Dù sao các thế lực cấp Thần Chủ tranh đấu gay gắt, ám thương khó phòng, nếu như để thiên kiêu còn chưa trưởng thành bại lộ đối phương tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp đánh chết!

Thiên kiêu trẻ tuổi là căn cơ của một phương thế lực!

Nếu như bị giết, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao các thế lực còn lại đều không biết bảy đại thế lực cấp Thần Chủ có nhân vật cấp thiên kiêu nào.

"Thế nào, Hạo Thiên Thần Tông các ngươi thật sự muốn quản đến cùng?"

Thân Sùng Nguyên nắm chặt trường thương trong tay, nhíu mày nói.

Nam tử âm nhu Bạch Công Tuấn cũng đi tới, âm hiểm cười nói:

"Hạo Thiên Thần Tông thật sự không sợ hai tông chúng ta liên thủ sao?"

Tống Kiêu mở đôi mắt híp, trong mắt có chút lãnh ý cùng với sự điên cuồng...

"Hạo Thiên Thần Vực có khi nào e sợ? Chỉ cần các ngươi dám đánh, chúng ta dám tiếp."

"Ai chạy trước chính là tôn tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận