Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 621 - Trận chiến này, Diệp Thu Bạch thắng

. . . . . . . .

Tuy rằng Hỗn Nguyên Kiếm Pháp càng tinh diệu, càng cường thế hơn Tinh Vẫn kiếm pháp và Thiên Ma Kiếm pháp.

Nhưng mà khi so sánh với Thái Sơ Kiếm Kinh thì không chỉ thua kém một cấp bậc.

Dù là Diệp Thu Bạch cũng có thể cảm giác được kiếm pháp có yêu cầu rất cao đối với kiếm tu nếu muốn thành công thi triển.

Giống như kiếm thứ ba Phá ma.

Với tu vi và cảnh giới kiếm đạo hiện giờ của Diệp Thu Bạch, muốn thi triển kiếm thứ ba cần phải chịu phụ tải lớn!

Hơn nữa một khi sử dụng sẽ không còn khả năng tái chiến nữa.

Đây là ngưng tụ tu vi bản thân cùng với tinh khí thần và tinh hoa thiên địa vào trong một kiếm.

Phải biết rằng cảnh giới càng cao thì muốn vượt cảnh tác chiến càng thêm khó khăn.

Vậy mà Chiến Thiên Hành lại làm được.

Lấy tu vi nửa bước Trọc Tiên cảnh mà có thể một mình chém giết hai tên cường giả Trọc Tiên cảnh.

Thực lực ở mỗi một tiểu cảnh giới đều chênh lệch nhiều.

Chiến Thiên Hành không giống những người tu đạo trước đây mà hắn từng tranh phong.

Thân kiếm và thân đao không ngừng va chạm.

Với tu vi hiện giờ của Diệp Thu Bạch mà sử dụng, có thể nói là đánh bạc hết thảy rồi.

Nên Diệp Thu Bạch cũng chỉ có thể toàn lực ứng phó.

Là một kẻ có thiên phú yêu nghiệt, chiến lực siêu quần.

Chỉ sử dụng một kiếm này mới có khả năng chiến thắng một đao của Chiến Thiên Hành.

Tới Tiên cảnh rồi độ khó càng nhân lên gấp nhiều lần.

Phía sau Chiến Thiên Hành có một vòng trăng tròn do đao ý bá đạo hóa thành không ngừng ẩn hiện.

Không thể nói chiến tích này không nổi bật.

Trời vốn là ban ngày sáng ngời hiện giờ lại trở nên u tối.

Kiếm cùng trăng tròn chém vào nhau.

Lấy Diệp Thu Bạch cùng Chiến Thiên Hành làm trung tâm, không gian quanh luận đạo đài đều đang không ngừng rung động!

Cảnh này để nhóm người tu đạo không tự giác lui xa luận đạo đài càng kinh hãi hơn.

Lúc này không vừa chạm đã lui như mấy lần trước, hai bên giằng co một lúc lâu.

Lại còn không phân cao thấp với Chiến Thiên Hành nữa chứ?

Phía sau Diệp Thu Bạch còn có kiếm ý ngang dọc không ngừng sôi trào giống như cuồng phong long quyển.

Trong khoảnh khắc này.

Vầng trăng tròn này biến thành nguồn sáng duy nhất ở nơi đây!

"Chuyện tiểu bối thì để cho bọn họ tự giải quyết đi, hay là lâu rồi ngươi không có động tay động chân nên nhớ, vậy thì để ta bồi ngươi luyện quyền một chút?"

Chỉ nghe Hoắc Chính Hành bình thản nói nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự uy hiếp:

Bóng dáng Hoắc Chính Hành đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.

Kiếm ý đang không ngừng tìm kiếm sơ hở của Chiến Thiên Hành, chỉ cần đánh vào sơ hở sẽ có cơ hội xâm nhập.

Tông chủ Thiên Mệnh Tông tông nhìn thấy cảnh này mà sắc mặt âm trầm, trong mắt có sát ý đang không ngừng tích lũy. . . . . .

Ngón tay cũng bắt đầu nhúc nhích.

Giống như đang suy nghĩ xem mình có nên động thủ hay không?

Kiếm ý và đao ý không ngừng công kích lẫn nhau, liên miên không dứt.

Diệp Thu Bạch có tu vi Biến Huyết cảnh sơ kỳ mà phát ra công kích bực này?

Không cần nói đến Chiến Thiên Hành.

Bởi vì công kích của hai bên thật sự khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt, khó mà tin được.

Sắc mặt tông chủ Thiên Mệnh Tông trở nên khó coi, không chịu nổi.

Hắn cũng biết đôi chút về thực lực của Hoắc Chính Hành.

Tuy rằng cả hai đều là cường giả Thiên Tiên cảnh sơ kỳ.

Nhưng chiến lực của Hoắc Chính Hành lại cao hơn hắn rất nhiều.

Thật sự mà đánh nhau thì hắn không phải là đối thủ của Hoắc Chính Hành.

Tông chủ Thiên Mệnh Tông lắc lắc ống tay áo, hừ lạnh nói:

"Bổn tọa còn không tới mức động thủ với một tên tiểu bối."

Nghe vậy, Hoắc Chính Hành nhìn chằm chằm tông chủ Thiên Mệnh Tông, lạnh nhạt nói:

"Hy vọng như thế, Diệp Thu Bạch chính là Kiếm tử của Thiên Kiếm Phong ta, nếu hắn xảy ra chuyện thì Thiên Mệnh Tông sẽ không còn tồn tại nữa."

Khi nói xong ba chữ này, máu tươi liền trào ra.

"Tốt! Thật sự thống khoái!"

Đột nhiên không ngừng điên cuồng cười to!

Chiến Thiên Hành ngã xuống trên mặt đài, ngẩng đầu nhìn mũi kiếm đang gầng trong gang tấc.

Lúc này mới không có đâm thủng thân thể Chiến Thiên Hành!

Diệp Thu Bạch kịp thời ngừng hỗn Hỗn Nguyên Tiên Kiếm đang tiến về phía trước.

Đang lúc hai tên cường giả Thiên Tiên cảnh âm thầm giao phong.

Thì hai người trên luận đạo đài đã phân ra kết quả.

Trăng tròn bị một kiếm Phá ma chém ra một lỗ hổng.

Trăng tròn có khuyết, kiếm ý liền ầm ầm xâm lấn!

Lỗ hổng đang không ngừng kéo dài.

Ba nhịp thở sau, trước ánh mắt kinh hãi của người xem.

Ánh đao trăng tròn trực tiếp tan nát!

Sắc mặt Chiến Thiên Hành tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi.

Trực tiếp ngã xuống đất!

Rốt cuộc người này có lai lịch ra sao?

Thế mà lần này lại cao điệu vì Diệp Thu Bạch.

Thiên Kiếm Phong trước nay vốn cực kỳ điệu thấp, cơ bản sẽ không tham gia bất kỳ tranh đấu nào ở giới vực trung vĩ độ.

Sự bá đạo cùng với tự tin trong lời Hoắc Chính Hành khiến hắn không cách nào phản bác.

Sắc mặt tông chủ Thiên Mệnh Tông liên tục biến hóa.

"Không cần hoài nghi lời của một tên Kiếm Tiên, thực của Thiên Mệnh Tông các ngươi thế nào, ngươi hiểu rõ sao?"

Nhưng Chiến Thiên Hành vẫn không có dừng lại, mặt mày hớn hở nhìn Diệp Thu Bạch, kiêu ngạo nói:

"Ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh!"

"Có thể ở cảnh giới này mà chính diện đánh bại ta, thiên phú của ta hoàn toàn không bằng ngươi."

"Phía trước ta cũng nói sai rồi, ngươi không phải đá mài dao của ta, nhưng mà ta sẽ liều mạng đuổi theo, để ngươi trở thành đá mài dao của ta!"

Sắc mặt Diệp Thu Bạch cũng tái nhợt.

Linh khí sớm đã cạn đáy, cũng chỉ đang cố gắng chống đỡ để mình không ngã xuống.

Chỉ thấy hắn gian nan nhếch miệng cười nói:

"Ngươi cũng rất mạnh, quyết định của ngươi đã cứu mạng mình."

Chiến Thiên Hành chỉ vì Vạn vực thi đấu mà gia nhập Thiên Mệnh Tông.

Mới đầu Diệp Thu Bạch cũng không có muốn lấy mạng hắn.

Nhưng sau khi cảm nhận được Chiến Thiên Hành lộ ra sát khí.

Diệp Thu Bạch cũng quyết định giết hắn.

Nhưng những hành vi lúc sau của Chiến Thiên Hành lại làm Diệp Thu Bạch đổi ý.

Chiến Thiên Hành nhếch miệng cười nói:

"Con người của ta luôn có vận khí tốt."

"Nhìn ra được sao."

Nói tới đây, Diệp Thu Bạch rốt cuộc không gượng được nữa, ngửa mặt lên trời ngã xuống luận đạo đài.

Lấy ra một viên đan dược để vào trong miệng, bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Các đệ tử Thiên Mệnh Tông thấy thế lập tức hô to:

"Chiến huynh! Nhanh chóng giải quyết hắn!"

Chiến Thiên Hành nhìn cũng chẳng thèm nhìn bọn họ một cái, ngẩng đầu nhìn lão giả trên không.

Run rẩy nâng lên nói:

"Ta thua."

Lão giả nhìn hai người trên đài, ánh mắt có vẻ thưởng thức, gật gật đầu tuyên bố.

"Trận chiến này Diệp Thu Bạch thắng."

Giữa không trung, tông chủ Thiên Mệnh Tông u ám không nói lời nào.

Hiện tại mất đi yêu nghiệt Chiến Thiên Hành.

Tuy rằng Diệp Thu Bạch cũng không cách nào ra tay nữa.

Nhưng chuyện này đối với Thiên Mệnh tông mà nói không phải chuyện gì tốt.

Vạn vực thi đấu liên quan đến Tuyệt Hồn thành.

Tông chủ Thiên Mệnh Tông tự nhiên không thể từ bỏ và cũng không muốn từ bỏ.

Rốt cuộc còn chưa có kết quả cuối cùng.

Hắn cũng không rõ mấy đệ tử còn lại của Thiên Kiếm Phong có thực lực thế nào.

Trước giờ Thiên Kiếm Phong thật sự điệu thấp quá mức. . . . . .

Hiếm có người nào biết thực lực chân thật của bọn họ. . . . . .

Sau khi Diệp Thu Bạch bị nâng xuống.

Sở Lam nhìn Diệp Thu Bạch nói:

"Kẻ phiền toái nhất đã được giải quyết, kế tiếp liền giao cho chúng ta đi."

"Yên tâm, bọn họ không có khả năng sống sót rời luận đạo đài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận