Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 550 - Kẻ trộm kỳ quái

. . . . . . . . . . .

Trộm cướp quần áo khuê tú danh môn quý tộc sao?

Tuy rằng loại chuyện này không phát sinh nhiều lắm.

Nhưng người làm loại chuyện này thường có thực lực không mạnh.

Dù sao người có cảnh giới cường đại chỉ cần vung tay hô một tiếng, không phải có rất nhiều gia tộc tranh nhau chủ động đưa nữ nhân chưa gả của nhà mình tới sao?

Còn cần phải đoạt?

Nhưng mà Hồng Anh lại nói đã thử tróc nã rất nhiều lần nhưng mà không có kết quả.

Thậm chí còn phái cường giả Phân Thần cảnh của Vô Biên hoàng triều điều tra nhưng vẫn không có kết quả!

"Cho nên đành nhờ sư huynh ngươi."

Hồng Anh cười buông tay:

"Cho nên, sư muội muốn chúng ta hỗ trợ?"

"Được rồi, ném nồi cũng ném cho ta, những việc này cũng muốn ném cho ta, thật sự không sợ ta mệt chết sao."

Còn có việc lạ thế này sao?

Đã nói đến nước này, Diệp Thu Bạch làm sao mà từ chối được.

Mục Chính Đình suy nghĩ, trong ấn tượng của hắn thì không có loại đạo tặc này.

"Ai kêu ngươi là đại sư huynh chứ? Người tài giỏi thường làm nhiều việc nha."

Quả thật thiên hạ to lớn, việc gì cũng có nha. . . . . .

Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh nhìn nhau cười khổ.

Diệp Thu Bạch cười khổ:

Tiểu Hắc tự nhiên không từ chối.

Hồng Anh gật gật đầu,"Mục thúc đã trở lại, ta phải bàn giao sự vụ Vô Biên hoàng triều cho hắn, cần một ít thời gian, không thể nào ra tay."

Mục Phù Sinh thì mặt như đưa đám nói:

"Được rồi, manh mối hiện tại đều ghi trong khối ngọc bội này."

Hắn kéo Tiểu Hắc cùng Mục Phù Sinh đi ra ngoài.

Manh mối trong ngọc bội đúng như lời Hồng Anh nói, không có quá nhiều.

Nghe vậy, Mục Phù Sinh lập tức nở nụ cười nịnh nọt:

Mục Phù Sinh buồn bực nói:

Diệp Thu Bạch trừng mắt.

Ở giới vực vĩ độ thấp này, ngoại trừ sư tôn thì còn ai có thần hồn cường đại hơn hắn sao?

"Sư huynh, ta cũng cần nghỉ ngơi mà."

"Cứ tiếp tục tìm tòi thế này không phải là biện pháp tốt."

Lúc này, Diệp Thu Bạch nói:

Dù là thần hồn của sư huynh sư tỷ cũng thua kém Mục Phù Sinh nha!

"Đây là chuyện nhà ngươi, ta giúp ngươi xử lý mà ngươi còn không góp sức sao? Nếu không thì tự ngươi giải quyết đi!"

"Một chút dấu vết cũng không có, e là cảnh giới và thân pháp của người này hơi cao nha?"

Với cảnh giới và thần hồn của ba người Diệp Thu Bạch, muốn sưu tầm một ít manh mối mà mắt thường khó gặp là chuyện dễ dàng.

Huống hồ Mục Phù Sinh đang tu luyện Dưỡng Hồn Thuật, hiện giờ lực lượng thần hồn đã đạt tới cảnh giới Tiên hồn sư.

"Đừng, sư huynh, sai rồi, ta tuyệt đối dốc hết sức hỗ trợ ngươi.". . . . . .

Nhưng mà lại không có thêm bất kỳ manh mối gì.

Vì thế mấy người Diệp Thu Bạch cũng chỉ có thể đi tìm từng nha, nhìn xem có để sót manh mối nào hay không.

Nhiều nhất là thông tin về hiện trường vụ án.

"Chúng ta cần phải đoán trước hành động của đối phương."

Tiểu Hắc gãi gãi đầu nói:

"Làm sao đoán hành động của đối phương chứ?

Hẳn là thực lực của đối phương rất cường đại."

Lúc này, Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh đều cười khẽ một tiếng.

Hai người liếc nhau, đều biết được ý tưởng thông qua ánh mắt của nhau.

"Rất đơn giản."

Diệp Thu Bạch tự tin nói:

"Tuy rằng chúng ta không có cách nào đoán được khi nào đối phương hành động, nhưng lại có thể lợi dụng tâm lý của đối phương."

Hồng Anh cười khẽ một tiếng:

"Tiểu tử này thật sự càng ngày càng cường đại."

Mục Chính Đình đang thương thảo quốc sự với Hồng Anh cũng cảm khái nói:

Lực lượng thần hồn cường đại thế này, rốt cuộc là cường giả phương nào?

Rất nhiều cường giả đều kinh hãi nhìn lên không trung.

Lực lượng thần hồn cường đại trực tiếp trải rộng hơn phân nửa Vô Biên hoàng thành!

Thay vì gọi là tương kế tựu kế, gọi là một canh bạc khổng lồ đúng hơn.

Đánh cược thực lực của người này sẽ không quá mức cường đại.

Như vậy chỉ cần đối phương xuất hiện, có thêm phù triện hỗ trợ sẽ bị thần hồn của Mục Phù Sinh phát hiện dấu vết lưu lại.

Nói làm liền làm.

Mục Phù Sinh bắt đầu khắc dấu phù triện.

Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc giấu phù triện ở những nơi đối phương có khả năng xuất hiện nhất.

Đến khi màn đêm buông xuống Mục Phù Sinh liền dán phù triện gia tăng khả năng cảm ứng lên trên người mình.

Đồng thời phóng thích lực lượng thần hồn!

Tức khắc!

"Huống hồ dựa theo tin tức trong ngọc bội, người nọ tuyệt đối sẽ không trộm một nơi hai lần."

"Dù đối phương cảm ứng được thần hồn chi lực, nhưng với tính cách tự phụ, tự nhiên sẽ không lùi bước!"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu:

"Một khi đã như vậy thì chúng ta chỉ cần tương kế tựu kế, bày phù triện cảm ứng ở quanh phủ đệ của các danh môn vọng tộc chưa bị trộm, đồng thời mở rộng phạm vi thần hồn lực cảm ứng là được."

"Khi sư tỷ xuất động nhiều người ra tay vây bắt mà đối phương vẫn can đảm gây án, tất nhiên là một kẻ cực kỳ tự phụ."

Mục Phù Sinh tiếp lời:

"Sư đệ có thiên phú thần hồn rất mạnh, đây cũng là chuyện bình thường."

"Vẫn phải cảm tạ Lục tiền bối. . . . . Nếu như không nhờ Lục tiền bối, tiểu tử này cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy trong thời gian ngắn."

Hồng Anh nghe xong cũng không tỏ ý kiến.

Bởi vì lời này là thật.

Thiên phú cùng sự nỗ lựa của một người rất quan trọng.

Nhưng đối với một người người tu đạo mà nói, muốn đặt chân lên đỉnh, khí vận là thứ không thể thiếu!

Được Lục Trường Sinh thu làm đệ tử chính vận may của bọn họ. . . . . . .

Trong một đình viện ở Vô Biên hoàng triều.

Một bóng dáng nho nhỏ đang ẩn nấp.

Tất nhiên bóng dáng này cũng cảm nhận được lực lượng thần hồn che trời lấp đất bao phủ hoàng thành.

Trong bóng đêm phát ra một trận tiếng cười.

"Lại dò xét nữa sao? Hắc hắc, nhìn xem rốt cuộc các ngươi có thể bắt lấy ta hay không."

Nói xong, một bóng đen nho nhỏ từ trong đình viện chạy ra ngoài!

Tốc độ cực kỳ cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc liền rời khỏi.

Theo sát phía sau là một nam tử.

Chỉ thấy hắn thở dài, trên mặt tràn ngập sự chua xót.

"Tiểu tử này thật sự là Hỗn Thế Ma Vương. . . . . ."

"Nếu để Lục tiền bối biết ta giúp tiểu tử làm ra chuyện thế này. . . . . . Có thể lập tức ra tay chém luôn ta hay không?"

Nghĩ đến đây.

Nam tử không khỏi rùng mình một cái.

Nhưng mà chuyện đã đến tình trạng này rồi.

Cũng chỉ có thể theo tiểu gia hỏa thôi.

Nếu không tiểu gia hỏa ở trước mặt tiền bối cáo trạng không đúng.

Chẳng phải càng thảm hại hơn sao?. . . . . .

Bởi vì sự xuất hiện của tên trộm này nên trời vừa tối thì Vô Biên hoàng thành vốn phồn vinh lại trở nên vô cùng yên tĩnh.

Mỗi phủ đệ danh môn vọng tộc đều có đầy thị vệ.

Mặt thị vệ nào cũng ngưng trọng, liên tục chú ý chung quanh.

Có thể nói là phòng hộ không có bất kỳ kẽ hở!

Tuy rằng tên trộm không lấy đi vật gì quý trọng. . . . . .

Nhưng mà một khi để đối phương thành công trộm đồ thì mặt mũi của gia tộc sẽ bị tổn hại nhiều lắm!

Đối phương nhẹ nhàng tiến vào rồi nhẹ nhàng rời đi như đến chốn không người.

Chẳng phải sẽ trở thành chuyện cười cho các thế lực khác sao?

Vậy nên các thế lực đều hận tên trộm này đến nghiến răng nghiến lợi. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận