Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 490 - Còn có dư ôn

. . . . . . . . .

Nhìn vết máu trải dài trên bờ cát.

Nhìn Dương Minh với hai tròng mắt tràn ngập oán hận không còn sinh cơ.

Khang Thành kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hỏi:

"Đều là ngươi làm sao?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Thấy được đối phương thừa nhận.

Khang Thành đứng lên, ôm quyền nói với Diệp Thu Bạch:

"Các ngươi đã cứu ta, ta ra tay tương trợ là chuyện thường tình."

Diệp Thu Bạch thấy thế, nói:

Dù là mình cũng không cách nào làm được.

Hình như muốn nói nhưng lại có chút do dự.

Nhớ tới trước đó hắn đã khinh thường thực lực của đối phương.

"Diệp huynh, có thể giúp Khang gia chúng ta một lần nữa không?"

"Đa tạ Diệp huynh."

"Còn có yêu cầu gì sao?"

Hiện giờ đối phương không chỉ cứu tỷ tỷ Khang Hải Quỳnh mà còn giải quyết toàn bộ người Dương gia.

Nhưng mặt cũng có chút nóng lên.

Thấy Diệp Thu Bạch nói như vậy, hình như Khang Thành nghĩ tới chuyện gì đó, há miệng thở dốc rồi lại không nói.

"Khang Thành, không được khó xử Diệp Thu Bạch! Hắn cứu ta đã trả hết nhân tình!"

Diệp Thu Bạch phất phất tay nói:

Diệp Thu Bạch cười nói:

Thấy đối phương chủ động, Khang Thành mới nói tiếp:

Khang Hải Quỳnh nghe vậy nhíu mày nói:

Tuy rằng chỉ cách nhau một tiểu cảnh giới nhưng tới Hợp Đạo cảnh rồi, dù một tiểu cảnh giới cũng cách biệt như trời với đất.

"Hiện giờ, lực lượng cao tầng bên Dương gia mạnh hơn Khang gia chúng ta."

"Hai bên đều có thể mời một người ngoại viện, nghe nói Dương gia mời đệ tử nội môn thuộc một thế lực nhất lưu từ Thiên Thanh vực, Vọng Vân Tông."

Dọc đường đi.

Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu.

"Không có việc gì, đúng lúc ta cũng mới tới nơi đây, có chuyện cần dò hỏi, coi như thù lao đi."...

"Khi nào bắt đầu?"

Rút Thanh Vân kiếm ra cũng được nhưng không đến mức bất đắc dĩ, Diệp Thu Bạch sẽ không ỷ vào Thanh Vân kiếm.

Cảnh giới này thì lấy thực lực hiện giờ của Diệp Thu Bạch cần phải chuẩn bị một chút.

Khang Thành giảng thuật lại thế cục đối với Diệp Thu Bạch:

"Tên đệ tử nội môn này đã đạt tới Phân Thần cảnh hậu kỳ..."

Thanh Hải thành là một thành trì bên cạnh Thiên Thanh vực.

Phân Thần cảnh hậu kỳ sao?

"Dương gia có một cường giả Hợp Đạo cảnh cùng với một cường giả Hợp Đạo cảnh hậu kỳ, còn Khang gia chúng ta chỉ có hai cường giả Hợp Đạo cảnh hậu kỳ."

Khang Hải Quỳnh bên cạnh phụ họa:

"Cho nên hai bên đã nói chuyện với nhau, quyết định dựa vào thế hệ trẻ gia tộc tiến hành ba trận đấu quyết định quyền sở hữu hải vực."

"Hiện giờ, Dương gia kiêng kị sát chiêu của Khang gia, sợ chúng ta cá chết lưới rách với bọn họ thì phủ Thành chủ sẽ làm ngư ông đắc lợi nên không có phát động tiến công toàn diện."

Khang Hải Quỳnh trả lời:

"Bảy ngày sau."

Đoàn người trở lại Khang gia.

Khang Hải Quỳnh và Khang Thành liền mang theo đi tới phủ gia chủ.

Gia chủ Khang gia, Khang Diệu là cường giả Hợp Đạo cảnh hậu kỳ.

"Ta đã nghe nói hết rồi."

Khang Diệu nhìn Diệp Thu Bạch, khẽ gật đầu:

"Cảm tạ tiểu hữu ra tay tương trợ, chẳng qua đối phương là đệ tử nội môn Vọng Vân Tông có tu vi Phân Thần cảnh hậu kỳ, chỉ sợ..."

Các trưởng lão cũng cau mày.

Nói xong liền rời khỏi phủ.

"Ta chỉ hoàn lại ân tình thôi."

Diệp Thu Bạch lắc đầu nói:

"Được! Diệp tiểu hữu, chuyện này giao cho ngươi, nếu như thành công, ngày sau chỉ cần ngươi dặn dò một tiếng, dù thế nào Khang gia ta cũng sẽ dốc sức tương trợ!"

Khang Diệu cắn răng, gật đầu nói:

Có cũng chỉ là một chút chiến ý.

"Khang gia các ngươi còn có người trẻ tuổi nào, hoặc là ngoại viện nào khác có thể gánh lấy trách nhiệm này sao?"

Mặt Khang Hải Quỳnh cùng Khang Thành đều đỏ lên.

Thiên phú của bọn họ không tồi nhưng khi đối mặt vơi đệ tử nội môn thế lực nhất lưu Thiên Thanh vực thì không đủ nhìn.

Khang Diệu cũng thở dài.

Đối mặt với thế lực như Dương gia, Khang gia bọn họ căn bản không cách nào mời được ngoại viện!

Điều này dẫn tới người bên ngoài không xem trọng Khang gia.

Thậm chí chưa đấu đã đưa ra kết luận, Khang gia chắc chắn thất bại!

Mặt của đám trưởng lão cũng đỏ lên, lời Diệp Thu Bạch nói là thật, không cách nào phản bác.

Khang Diệu quan sát Diệp Thu Bạch, thấy đối phương rất thản nhiên, sau khi nghe được thân phận đối thủ mà vẫn không hề có vẻ khiếp đảm.

Diệp Thu Bạch cũng không có tức giận, chỉ là cười nói:

Nghe được các vị trưởng lão châm chọc.

"Khang Thành, tâm trí ngươi không thành thục như thế sao chúng ta yên tâm giao Khang gia cho ngươi?"

"Còn không bằng chắp tay nhường hải vực lại?"

Mời một người chưa đến Phân Thần cảnh, làm thế nào so đấu với đối phương?"

"Đây không phải là hồ nháo sao?

Còn bảy ngày nữa, hắn cần tiếp tục tu luyện.

Mấy ngày tu luyện ở Thảo Đường, luận bàn với sư muội sư đệ và được Lục Trường Sinh ngẫu nhiên chỉ điểm.

Diệp Thu Bạch cảm thấy kiếm ý của mình đã tới một đỉnh núi.

Chỉ cần có cơ hội sẽ lại đột phá!

Giờ phút này, bên trong Khang gia.

Đại trưởng lão lo lắng nói:

"Gia chủ, giao cho hắn thật sự thích hợp sao?"

Tam trưởng lão bên cạnh phụ họa:

"Thật sự không được thì cứ đồng ý phương án của phủ Thành chủ phủ, gả Hải Quỳnh đi."

"Như vậy với nhân mạch của phủ Thành chủ, mời đến một ngoại viện không yếu hơn đối phương là chuyện rất đơn giản."

"Không được!"

Khang Diệu âm trầm nói:

"Chuyện bán nữ cầu vinh ta còn không làm được!"

"Huống hồ phủ Thành chủ là thứ tốt sao? Dù gả nữ nhi ta qua, chẳng lẽ bọn họ sẽ không thèm đỏ mắt hải vực của Khang gia?"

"Rốt cuộc ở hải vực của chúng ta có thần vật nào đó tồn tại, phủ Thành chủ sẽ không bỏ qua Khang gia chúng ta."

Chúng trưởng lão im lặng.

"Thay vì như thế còn không bằng liều chết một trận!"...

Bảy ngày thoảng qua trong chớp mắt.

Diệp Thu Bạch thoát khỏi trạng thái tu luyện, thu hồi kiếm ý quanh thân.

Có chút tịnh tiến nhưng vẫn không đột phá.

Diệp Thu Bạch cũng không nóng vội.

Tu đạo kiêng kị nhất chính là nóng lòng đột phá.

Khang Hải Quỳnh tới trước nơi Diệp Thu Bạch ở rồi nói:

"Diệp huynh, bắt đầu rồi."

Giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút lo lắng.

"Diệp huynh, nếu như không được thì ngươi liền rời đi đi, không ai trách tội ngươi đâu."

Diệp Thu Bạch cười nói:

"Tính cách của ngươi sẽ chịu thiệt thòi trong giới tu đạo nha."

Khang Hải Quỳnh hơi sửng sốt.

"Nhưng có ngươi như ngươi tồn tại thì giới tu đạo máu lạnh vô tình mới có chút dư ôn."

"Cố gắng duy trì."

Khang Hải Quỳnh nghe xong mỉm cười.

Sự lo lắng và khẩn trương trong lòng tan đi không ít.

Hai người cùng nhau đi tới chỗ so đấu.

Dương gia đã đến sẵn.

Phủ Thành chủ làm trung lập, tham dự với thân phận trọng tài.

Nhìn thấy người Khang gia đến, gia chủ Dương gia cười lạnh nói:

"Khang Diệu, đây là ngoại viện mà ngươi mời đến?"

"Không bằng trực tiếp nhận thua? Có lẽ ta còn có thể lưu cho Khang gia các ngươi một người."

Sắc mặt Khang Diệu khó coi,"Còn chưa có quyết đấu, có phải Dương gia chủ kết luận quá sớm hay không?"

Dương gia chủ cười nhạo:

"Như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào Đế Cảnh có thể chống lại Phân Thần cảnh hậu kỳ?"

"Hay là ngươi đặt hy vọng vào hai tên tiểu bối Khang gia các ngươi?"

Lúc này.

Thành chủ Thanh Hải thành cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người:

"Nếu đến đông rồi thì bắt đầu, người hai bên ra sân đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận