Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 542 - Đạt được mục đích, Thánh Phù tông tức giận

. . . . . . . . . . . .

Mục Phù Sinh làm hết thảy chỉ vì có thể giữ chân đối phương vài hơi thở thôi.

Dù sao với thực lực hiện giờ của hắn, có thể giữ chân một tên cường giả Địa Tiên trong chớp mắt đã là chuyện cực kỳ không dễ làm.

Đương nhiên đây là trong tình huống không sử dụng Tử tiêu diệt thế lôi trận.

Nhưng ở Thánh Phù tông có cường giả Thiên Tiên cảnh tọa trấn thì chỉ vài hơi thở đã đủ lưu tên cường giả Địa Tiên cảnh Tà tộc ở lại nơi này vĩnh viễn!

Dùng mê trận kéo chân Tà tộc Địa Tiên cảnh vài hơi thở.

Dùng đông đảo Lôi Bạo phù khiến cho cường giả Thánh Phù tông chú ý.

Tuy rằng không biết tên Tà tộc Địa Tiên cảnh này dùng thủ đoạn gì ẩn giấu hơi thở, tránh né cường giả Thiên Tiên cảnh cảm ứng, âm thầm tiến vào Thánh Phù tông.

"Hắn muốn tự bạo!"

Chỉ thấy trên không có thêm một lão giả trông tiên phong đạo cốt nâng ngón tay rồi hạ xuống.

Tên Tà tộc Địa Tiên cảnh thấy cảnh này liền ý thức được mình đã không cách nào chạy thoát, cắn chặt răng, một hơi thở cuồng bạo từ thân thể hắn tràn ra.

Một cỗ hơi thở giống như trời sụp trực tiếp trấn áp tên Tà tộc Địa Tiên cảnh này.

Thực lực chênh lệch tuyệt đối, dù có thủ đoạn che giấu cao cường thế nào cũng không có khả năng giấu được cường giả Thiên Tiên cảnh!

Thiên tiên.

Nhưng đó là trong tình huống cường giả Thiên Tiên cảnh không có cố tình cảm ứng.

Trong thời gian ngắn!

Vậy nên Mục Phù Sinh đã hoàn thành bước đầu.

Một khi gây ra động tĩnh thì cường giả Thiên Tiên cảnh sẽ theo bản năng tăng cường cảm ứng.

Nhưng không đợi Mục Phù Sinh nói xong.

Chỉ khác nhau một chữ nhưng như một trên trời một dưới đất, chênh lệch to lớn biết chừng nào.

Mục Phù sinh sử dụng Thiên lôi độn phù chạy khỏi tiểu viện lập tức quát to:

Lúc này.

Hơi thở cuồng bạo phát ra từ trên thân Tà tộc Địa Tiên cảnh bị ma diệt!

Địa Tiên.

Lão giả cười khinh miệt, ngay sau đó thò ra tay chộp về phía tên Tà tộc Địa Tiên cảnh này.

"Ta nhìn Thánh Phù tông các ngươi không vừa mắt thôi."

"Mục Phù Sinh, tới đây một chuyến."

"Tà tộc? Vì sao tới Thánh Phù tông ta?"

Giờ phút này, ba vị thái thượng trưởng lão đang ngồi trên ghế đá nhắm mắt tĩnh thần.

Lão giả lạnh nhạt hỏi:

"Lại còn không tiếc mạo hiểm lớn lẻn vào Thánh Phù tông?"

"Vì sao Tà tộc muốn giết ngươi?"

Khi cảm nhận được Mục Phù Sinh tiến đến, trưởng lão râu dài mở miệng hỏi:

Tên Tà tộc Địa Tiên cảnh chỉ lạnh giọng đáp:

Đây là tiếng của thái thượng trưởng lão!

Sau khi nghe được, Mục Phù Sinh liền chạy đến nơi tu luyện của thái thượng trưởng lão. . . . . . .

Không lâu sau hắn liền tới một chỗ sân.

"A, không trả lời sao?"

Khi câu này vừa dứt, có một giọng nói truyền vào trong đầu Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh nhìn một màn này, cười khẽ một tiếng,"Hẳn là tới ta?"

Chộp lấy hắn như chộp một con gà rồi biến mất tại chỗ!

Mục Phù Sinh trầm giọng trả lời:

"Giữa ta và Tà tộc có mối thù không đội trời chung."

"Đã tới tình trạng không phải ngươi chết chính là ta vong."

"A?" Trưởng lão râu dài mở mắt ra.

Mục Phù Sinh thấy vậy tỏ vẻ lòng còn sợ hãi, tiếp tục nói:

"Chỉ là ta không nghĩ tới sau khi ta gia nhập Thánh Phù tông, đối phương vẫn còn dám phớt lờ Thánh Phù tông, trực tiếp tiến vào tông môn giết ta. . . . . ."

Lúc này, một tên thái thượng trưởng lão khác mở bừng mắt, đôi mắt vẩn đục giờ phút này sắc bén giống như hai thanh trường kiếm, nhìn thấu hết thảy ngụy trang của Mục Phù Sinh!

"Được rồi, không cần phải thêm mắm thêm muối, tuy rằng đây là thù oán giữa ngươi và Tà tộc."

"Nhưng mà ngươi đã gia nhập Thánh Phù tông, chính là một phần của Thánh Phù tông."

Lấy ra một ít đồ vật áp đáy hòm.

Hắn tham gia Thánh Phù đại điển cũng có ý thúc đẩy chuyện này.

Cần phải khiến Tà vực chủ động ra tay!

Chỉ có một biện pháp, để Thánh Phù tông kết thù với Tà vực!

Vậy nên làm sao bây giờ?

Nếu hai con đường đều không thông?

Hết thảy bố trí từ đầu đến cuối đã hoàn thành.

Từ sau khi gia nhập Thánh Phù tông, Mục Phù Sinh liền suy nghĩ cách khiến Thánh Phù tông trợ giúp bọn họ đối phó Tà vực.

Cống hiến sao?

Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể cống hiến gì lớn đến mức khiến Thánh Phù tông có thể ra tay giúp đỡ.

Mục Phù Sinh cũng nghĩ tới chuyện dùng một ít phù triện trong Phù Ấn Chi Thư để nhờ Thánh Phù tông ra tay.

Nhưng làm vậy liền bại lộ một ít tuyệt chiêu của Mục Phù Sinh hắn.

Đồng thời cũng có khả năng khiến một ít người Thánh Phù tông có tâm tư khác đối với mấy phù triện của hắn.

Thất phu vô tội hoài bích có tội.

Đạo lý này Mục Phù Sinh hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Đã đạt được mục đích rồi.

Thấy được một màn này, Mục Phù Sinh thầm cười.

Hiển nhiên lời Mục Phù Sinh vừa nói với giống với tin tức mà hắn sưu hồn được.

Hắn gật đầu với ba vị thái thượng trưởng lão.

Lúc này lão giả Thiên Tiên cảnh kia cũng xuất hiện trong sân.

"Hơn nữa Tà tộc thật sự không để Thánh Phù tông chúng ta vào mắt."

Tà vực biết được thiên phú và sự tiến bộ của Mục Phù Sinh hắn nhất định sẽ không cách nào ngồi yên.

Chắc chắn sẽ có động tác gì đó!

Động tác gì đó đã dẫn tới tình cảnh hiện tại.

Tới bước này, Thánh Phù tông và Tà vực đã hoàn toàn kết thù.

Thân là thế lực hàng đầu giới vực trung vĩ độ.

Thế mà để cường giả thế lực khác lẻn vào tông môn chặn đánh giết đệ tử sao?

Nếu không làm gì hết, các thế lực bên ngoài biết được.

Như vậy mặt mũi Thánh Phù tông vứt đi đâu?

Tới lúc đó ai mà dám gia nhập Thánh Phù tông?

Chỉ có tiêu diệt Tà vực Thánh Phù tông mới có thể lấy lại mặt mũi.

Đồng thời chấn nhiếp các thế lực khác.

Đây chính là kết cục khi trêu chọc Thánh Phù tông!

Có thể nói là một công đôi việc.

Sao thái thượng trưởng lão không làm như vậy chứ?

"Được rồi, Cung cung phụng, làm phiền ngươi đến Tà vực một chuyến."

Cung cung phụng là một vị cung phụng Tiên Thiên cảnh của Thánh Phù tông!

Thân là thế lực phù sư.

Trên cảnh giới tu đạo có thể yếu hơn các thế lực đứng đầu khác một ít.

Cho nên dùng phù triện mời một ít cung phụng có thực lực cao cường hỗ trợ Thánh Phù tông.

Cung cung phụng khẽ gật đầu.

Nhưng lúc này Mục Phù Sinh lại nói:

"Các tiền bối, còn xin chờ thêm hai ngày nữa."

Cung cung phụng nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Trưởng lão râu khó hiểu hỏi:

"Vì sao?"

Mục Phù Sinh cười nói:

"Ta cảm thấy chuyện này nên để cho lên men một chút, sau đó lại lôi đình ra tay giải quyết, hiệu quả có thể tốt hơn."

Nghe hắn nói, ba tên thái thượng trưởng lão nhìn nhau.

Ngay sau đó, trưởng lão râu dài cười một tiếng, nói:

"Tuy rằng không biết tiểu tử đang tính toán làm gì, nhưng nếu ngươi đã đưa ra ý kiến, vậy thì theo ý ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận