Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 474 - Tạo nghiệt nha

. . . . . . . . .

Gặp tiên sinh sao?

Tiên sinh là ai?

Lục Trường Sinh vừa định hỏi hài tử.

Liền nghe Quý Thiên Dao bên cạnh nói:

"Tiên sinh là trụ cột tinh thần của Phàm Nhân thôn, cũng là nguyên nhân mà Phàm Nhân thôn thoát khỏi hậu thế."

"Nhưng người có thể gặp tiên sinh phải thông qua khảo nghiệm thứ ba mới có cơ hội."

Lục Trường Sinh gật gật đầu:

Hơn hai mươi lần tập kết tất cả thiên kiêu yêu nghiệt ở Thiên Hà tinh vực, chỉ có hai người thông qua?

"Trong hai người, có một vị chính là nhân vật truyền kỳ của Thiên Hà tinh vực, Thiên Hà Tinh Thần."

Lục Trường Sinh ngẩn ra.

Quý Thiên Dao nói:

"Cũng không phải như vậy, xưa nay chỉ có hai người nhìn thấy tiên sinh."

"Cho nên bên ngoài vẫn luôn lưu truyền một câu, gặp qua tiên sinh liền có thể đặt chân đến đỉnh, liền có tư cách theo đuổi trường sinh."

"Nói như vậy là vẫn có có nhiều người gặp được?"

"Một vị khác đến từ bên ngoài, là chủ nhân Ma Vực trước đó."

"Bởi vì cũng chỉ có hai người này thông qua khảo nghiệm thứ ba."

Quý Thiên Dao lắc lắc đầu, phủ định:

Có chút thú vị nha.

Trường sinh.

Theo lời của Hình Thành, tuy rằng Phàm Nhân thôn ngàn năm khảo nghiệm một lần nhưng cũng đã tiến hành hơn hai mươi lần.

Đây còn không phải là mục tiêu lớn nhất của hắn.

"Hai người đều không ngoại lệ, là tồn tại đứng đầu vùng vĩ độ này."

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

"Không biết, tiên sinh không có nói thời gian, nhưng thời điểm tiên sinh muốn gặp tự nhiên sẽ gặp."

Ngay sau đó Lục Trường Sinh nhìn về phía hài tử, nói: "Khi nào gặp?"

Mày Lục Trường Sinh giật tăng tăng.

Hơn nữa, Huyền Hoàng khí là đồ vật mà Phàm Nhân thôn vẫn luôn bảo hộ.

Cũng chỉ có mấy thời điểm này mới nhìn thấy vẻ mặt ăn thiệt thòi của Lục Trường Sinh.

Nếu muốn sinh hoạt mò cá kéo dài, điều kiện trước nhất là trường sinh.

Lúc bọn họ đi dạo trong Phàm Nhân thôn thì lại chạm mặt với hai vị khách không mời mà đến.

Quý Thiên Dao cũng quen với mấy lời này của Lục Trường Sinh rồi, vắt tay sau lưng nhảy nhót theo cạnh Lục Trường Sinh cùng đi vào bên trong.

"Ngươi cười cái gì!"

Muốn hoà bình lấy được thì cần phải gặp tiên sinh.

Chậc.

Tiểu hài tử thật phiền toái!

Quý Thiên Dao nhìn vẻ mặt Lục Trường Sinh, không khỏi cười thành tiếng.

Tiểu Thạch Đầu vừa ăn kẹo hồ lô vừa mơ hồ nói:

"Ai nha ngươi thật phiền, thời điểm khảo nghiệm bắt đầu sẽ nói cho các ngươi, hiện tại tùy tiện đi dạo trong thôn đi."

Tiểu Thạch Đầu nhăn lại mũi, nói:

"Vậy khi nào khảo nghiệm bắt đầu?"

Rõ ràng là thiên kiêu từ hai thế lực hàng đầu khác ở Thiên Hà tinh vực.

Kim Sí Đại Bàng tộc cùng với Bắc Minh Trấn Long Điện.

Đoạn Triều Hạc cùng với Kim Vô Tẫn.

Mà Đoạn Triều Hạc vừa định chào hỏi Quý Thiên Dao liền nhìn thấy nàng đang vui vẻ đi theo một nam tử.

Đôi mắt trong như làn nước mùa thu chăm chú nhìn nam tử bên cạnh, ánh mắt khiến hắn phải đố kỵ vì chưa bao giờ nhận được.

Điều này khiến trong lòng Đoạn Triều Hạc nổi lên một ngọn lửa vô hình.

Rõ ràng lạnh nhạt với hắn, bình thường cách xa ngàn dặm.

Thế mà trước mặt nam tử vô danh này lại như mặt nước mùa xuân.

Hai tay Kim Vô Tẫn ôm ngực, vẻ mặt mong chờ xem kịch.

"Đúng vậy, ta nhờ vào vận khí mới hiểu được, thật ra thiên phú và thân phận đều không thể so với các ngươi."

Ngược lại gật gật đầu tán thành, nói:

Chẳng ai ngờ đến, Lục Trường Sinh thế mà không có tức giận, cũng không có phản bác.

"Tuy rằng ngươi thông qua khảo nghiệm nhưng cũng không đại biểu thân phận cùng với thực lực của ngươi có thể sánh vai song hành với chúng ta, ngươi hiểu chưa?"

Ngay sau đó, Đoạn Triều Hạc nhìn về phía Lục Trường Sinh, nói:

"Ta chỉ quan tâm ngươi."

Hồng nhan họa thủy nha!

Hành động kéo thù hận này thật sự thành thục!

Giờ phút này, sắc mặt Đoạn Triều Hạc cũng hoàn toàn trở nên âm trầm.

"Thiên Dao, ngươi là Thánh nữ Dao Trì Tiên Cung, thân phận tôn quý thế nào há có thể đi cùng mấy kẻ không rõ lại lịch?"

Không đợi Lục Trường Sinh mở miệng, sắc mặt Quý Thiên Dao liền trở nên lạnh lùng.

Lúc này, nụ cười giả lả đã hoàn toàn biến mất.

"Đoạn Triều Hạc, ta đi với ai cũng là chuyện của ta, hẳn là ngươi không có tư cách hỏi đến?"

Nghe Quý Thiên Dao giúp nam nhân khác nói chuyện, Đoạn Triều Hạc càng tức giận hơn.

Trong lúc nhất thời dồn hết mọi sự tức giận lên người Lục Trường Sinh.

Ta nói cái gì là cái đó tới!!!!

Nhìn đi.

Lục Trường Sinh nghe Quý Thiên Dao treo công lao lên đầu mình, khóe miệng co rút.

"Nhờ có hắn."

Thấy Đoạn Triều Hạc đi tới, sắc mặt Quý Thiên Dao nháy mắt khôi phục bình thường, trông ôn hòa nhưng thực tế lại như băng sơn, cách người ngàn dặm.

"Thiên Dao, ngươi cũng thông qua sao?"

"Cho nên ta liền đi trước nha."

Nhanh biến đi, đừng mang đến phiền toái cho lão tử.

Quý Thiên Dao nghe lời này mà không khỏi trợn trắng mắt.

Nhờ vào vận khí?

Nhờ vào vận khí cũng có thể cải thiện Du Long Thân Pháp sao?

Có thể làm vách đá hiện long?

Thiên phú không so được với chúng ta mà tùy tiện giơ ngón tay là có thể giúp ta thông qua khảo nghiệm?

Nghĩ tới nghĩ lui.

Quý Thiên Dao không khỏi buồn bực.

Không muốn liên quan đến ta thế này sao?

Đoạn Triều Hạc nhìn Lục Trường Sinh rời đi, không khỏi cười nói:

"Rất là thức thời."

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Quý Thiên Dao:

"Thiên Dao, ngươi yên tâm đi, chờ sau khi khảo nghiệm kết thúc, ta sẽ cho hắn một cơ hội tiến vào Bắc Minh Trấn Long Điện."

Bắc Minh Trấn Long Điện chính là một thế lực hàng đầu tinh vực.

Người thường căn bản không cách nào gia nhập bên trong!

Đoạn Triều Hạc cũng cảm thấy hứa hẹn của mình đối với một kẻ không có thân phận, lai lịch rõ ràng mà nói chính là thiên đại nhân tình.

Quý Thiên Dao chẳng thèm liếc nhìn Đoạn Triều Hạc một cái nào.

Giống như không có nghe được lời hắn nói, nhanh chóng đuổi theo Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh thấy cảnh này liền che mặt nói:

"Ta nói này, ngươi cứ đi theo ta làm gì vậy?"

Quý Thiên Dao cười nói:

"Ta còn chưa cảm tạ ngươi mà."

"Ngươi cách xa ta một chút chính là sự cảm tạ tốt nhất đối với ta rồi."

"A? Phong cảnh phía trước thật đẹp!"

Lục Trường Sinh: ". . . . . ."

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực ẩn chứa sát ý phía sau, Lục Trường Sinh muốn khóc ròng.

Tạo nghiệt nha!

Kim Vô Tẫn thấy một màn như vậy, không khỏi cười to.

"Đoạn Triều Hạc, xem ra nhân phẩm của ngươi không xong nha, Quý Thiên Dao vốn không ưa gì ngươi rồi."

"Nhân tộc các ngươi ưa thích quanh co lòng vòng quá, nếu bổn vương thích sẽ mạnh mẽ ôm đi, gạo nấu thành cơm rồi tính tiếp."

Đoạn Triều Hạc cười lạnh:

"Kim Vô Tẫn, trong đầu của ngươi cũng chỉ toàn cơ bắp."

"Huống hồ, sau khảo nghiệm ta sẽ để cho hắn hiểu rõ có một số người không cách nào một bước lên trời, đứng ở nơi mà mình không nên đứng."

Nói xong, Đoạn Triều Hạc hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Kim Vô Tẫn nhún vai cũng đi về một hướng khác.

Bên trong Phàm Nhân thôn.

Lục Trường Sinh và Quý Thiên Dao sóng vai bước chầm chậm.

Thôn dân chung quanh giống như phàm nhân bên ngoài.

Mặt trời mọc thì làm lặn thì ngủ.

Có người cầm cuốc làm nông.

Có người cầm roi vội vàng lùa dê bò.

Lúc này có một con trâu chạy ra khỏi hàng rào va chạm với một nữ oa đang chơi đùa bên ngoài hàng rào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận