Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1256 - Hoàng tuyền lộ, Vong Xuyên hà

Đối với người ở đây mà nói, độ khó khi xông Quỷ môn quan cũng không phải quá lớn.

Dù sao đều là nhân vật thiên kiêu đến từ các giới, thiên phú và thực lực sẽ không kém.

Đợi đến khi tất cả mọi người thông qua Quỷ môn quan, âm thanh ban đầu lại vang lên.

"Cửa thứ hai, Hoàng Tuyền lộ."

Vừa dứt lời, sương trắng phía trước bắt đầu tản ra hai bên, trước mắt mọi người có một con đường mờ mịt, không nhìn thấy điểm cuối.

Hai bên con đường bị sương trắng bao phủ, từng trận âm phong thoang thoảng, cực kỳ tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn lồng yếu ớt lay động, cũng là ánh sáng duy nhất trên con đường u ám này.

Đàm Tông Chiếu đề nghị:

"Hay là xem tình huống trước?"

"Trước không biết, bây giờ biết rồi."

"Đàm mỗ qua lại với ai cũng không liên quan gì tới Thẩm Kiệt ngươi đi?"

"Đàm Tông Chiếu, ngươi biết hắn ta?"

Đàm Tông Chiếu dừng lại, quay đầu mỉm cười híp mắt nhìn người này, gằn từng chữ:

Những người còn lại thấy Đàm Tông Chiếu đuổi theo Tiểu Hắc cũng không khỏi nhíu mày.

Người bên cạnh cười, vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiệt, nói:

Tiểu Hắc nhìn qua, thấy không ai có ý định nhúc nhích liền trực tiếp bước tới.

"Ngươi!"

Trong đó có hai người biết Đàm Tông Chiếu, hỏi:

Đàm Tông Chiếu bất đắc dĩ lắc đầu đuổi theo.

"Dù sao ngươi cũng là thiên chi kiêu tử của Hỗn Linh học viện, có phải hơi hạ thấp thân phận rồi hay không?"

Đàm Tông Chiếu cũng không nói gì nữa, bước nhanh đuổi theo Tiểu Hắc.

Đàm Tông Chiếu cười đáp lại:

Cả hai cùng bước trên con đường tối tăm.

Sắc mặt Thẩm Kiệt trở nên khó coi.

"Được rồi được rồi, nếu hắn muốn đi cứ để cho hắn đi, dù sao người tổn thất không phải là chúng ta."

Nếu chỉ một hai cảnh tượng thì không sao.

Những mảnh vỡ này hóa tràng cảnh mà các quỷ hồn đã trải qua, ký ức khi bọn hắn còn sống, điều khắc sâu nhất!

Càng tiến về phía trước, số lượng quỷ hồn càng nhiều, mảnh vỡ ký ức xông vào trong đầu Tiểu Hắc cũng tăng gấp bội!

Từng luồng sóng âm xông vào trong tai!

Bên ngoài Hoàng Tuyền lộ, tám người còn lại thấy cảnh này cũng cười lạnh một tiếng.

Chỉ trong phút chốc liền nghe được chung quanh có tiếng quỷ hồn rít gào.

Thẩm Kiệt cũng khinh thường liếc Tiểu Hắc một cái, sau đó nhìn về phía Đàm Tông Chiếu.

"Xem ra tên kia đã đến cực hạn rồi."

"Xem ra cửa ải này chủ công thần hồn, huyết thống và thân thể không có tác dụng."

Đây cũng không phải là công kích sóng âm đơn giản, khoảnh khắc tiếng quỷ hồn tru tréo xông vào trong tai, có vô số mảnh vỡ cảnh tượng xuất hiện!

Dần dần bước chân chậm lại.

Đàm Tông Chiếu ở bên lại không bị ảnh hưởng, bạch quang bao bọc quanh thân ngăn cản hết thảy.

Thấy Tiểu Hắc đứng lại, Đàm Tông Chiếu cũng dừng bên cạnh, nhíu mày nhìn.

Vậy điều sâu sắc nhất thường là gì... Thường chính là sự đau khổ.

Phảng phất như hắn tự mình trải qua những chuyện đau khổ này.

Cho dù là Tiểu Hắc cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy hoảng hốt.

Nhưng mà hàng ngàn hàng vạn cảnh tượng nhao nhao ùa tới.

"Chủ động đến gần một kẻ thế này?"

"Đàm Tông Chiếu à Đàm Tông Chiếu, ánh mắt của ngươi tệ vậy sao?"

Ở trong thức hải của Tiểu Hắc có vô số mảnh ký ức đang cắt xé thần hồn.

Nhưng khi những mảnh ký ức muốn xâm lấn tới chỗ sâu nhất trong thần hồn, bỗng có từng luồng hắc khí tràn ra ngưng tụ thành một bóng người áo đen trong thức hải.

Bóng người rất giống Tiểu Hắc, khuôn mặt lạnh băng.

"Bọn đạo chích phương nào dám ăn mòn thần hồn của bổn tọa?"

Một tiếng quát từ trong miệng bóng đen tuôn ra.

Từng luồng hắc khí mang theo ma ý ngập trời hóa thành một thanh ma kích đâm xuyên hết thảy mảnh ký ức!

Người bên ngoài cũng sửng sốt.

"Phía trước hẳn là cửa khảo nghiệm thứ ba, hiện tại ngươi tiến về phía trước cũng vô dụng, phải chờ những người còn lại thông qua cửa thứ hai.

Thấy Tiểu Hắc muốn tiếp tục đi về phía trước, Đàm Tông Chiếu vội vàng giữ chặt, nói:

Nhưng ma khí vẫn phiêu đãng về phía trước.

Hoàng Tuyền lộ như không có điểm cuối này đi suốt thời gian một ngày coi như đã tới điểm cuối.

Tiểu Hắc không có trả lời mà nhanh chóng đi về phía ma khí phiêu đãng.

"Cái gì?"

Cho dù thiên kiêu hàng đầu ở Ma giới cũng không có ma uy cường đại đến mức này!

Đám người Thẩm Kiệt phía sau cũng thu hồi ánh mắt khinh thị, khó tin nhìn chằm chằm.

Cỗ ma uy này để cho bọn hắn cảm thấy sợ hãi!

Người như vậy, thiên phú sẽ kém sao?

Lúc này, đôi mắt Tiểu Hắc cũng khôi phục thanh minh.

Ma khí ngập trời cũng không thu liễm mà bay về phía trước.

Tiểu Hắc lẩm bẩm:

"Vì sao mảnh vỡ linh hồn cuối cùng lại ở chỗ này?"

Đàm Tông Chiếu nghe vậy sửng sốt.

Sao người Phàm nhân giới lại có ma uy?

Khoảnh khắc cảm nhận được cỗ ma uy này, Đàm Tông Chiếu sửng sốt, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là có thể Tiểu Hắc lừa hắn.

Đàm Tông Chiếu ở gần Tiểu Hắc nên cảm nhận được cỗ ma uy này đầu tiên.

Quỷ hồn phiêu đãng trên Hoàng Tuyền lộ bị ma uy chấn tan.

Trong con ngươi thất thần xuất hiện luồng hắc khí xua tan tất cả.

Một cỗ ma uy khổng lồ từ trên thân Tiểu Hắc bộc phát ra!

Tiểu Hắc nghe xong cũng chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ.

Đến cửa thứ hai này đã có người bị đào thải, nếu như không tu luyện thần hồn hoặc công pháp đặc thù phòng ngự thần hồn, e là khó có thể đi hết Hoàng Tuyền lộ.

Kết thúc cửa này còn lại chín người.

Âm thanh tràn ngập tử khí kia lại vang lên.

"Cửa thứ ba, Vong Xuyên hà."

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của mọi người bao gồm cả Tiểu Hắc đều biến đổi.

Muốn ngự không mà đi nhưng nơi này đã trải rộng trận pháp cấm không, căn bản không thể phi hành.

Có một người nháy mắt chìm xuống!

Bởi vì chẳng biết từ lúc nào dưới chân họ đã biến thành một mặt sông!

Sau khi người kia chìm xuống, mọi người cúi đầu nhìn chỉ thấy có vô số quỷ hồn giống như thực chất bắt đầu quấn lấy thân thể và thần hồn của người kia...

Xem ra không thể cứu rồi.

Mọi người rót linh khí rót vào lòng bàn chân để mình không chìm vào Vong Xuyên hà mới tránh thoát một kiếp này.

Chỉ là trên mặt sông vẫn có vô số quỷ hồn thỉnh thoảng chìa tay lên lôi kéo.

Sắc mặt mọi người ngưng trọng không thôi.

Nếu không cẩn thận bị kéo vào trong sông, e là kết cục cũng sẽ giống như người vừa rồi.

Đàm Tông ở bên cạnh Tiểu Hắc nghiêm túc nói:

"Cửa ải này đối với ta mà nói cũng có tính nguy hiểm cực lớn, nhất định phải cẩn thận, phòng ngừa bị kéo xuống sông."

"Một khi bị kéo xuống sông, khó mà thoát được!"

Tiểu Hắc không trả lời, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Hắn chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm nước sông Vong Xuyên màu đỏ vàng dưới chân.

Ma khí màu đen chui xuống đáy sông...
Bạn cần đăng nhập để bình luận