Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 243 - Tiền bối, ta ngộ rồi

Quả nhiên, sau khi trở lại Thảo Đường.

Hồng Anh bắt đầu báo cáo từ đầu đến cuối cho Lục Trường Sinh.

Cũng chỉ hết thảy đầu mâu về hướng Diệp Thu Bạch.

Không sai...

Diệp Thu Bạch lại lại lại lại lại... Một lần, thay sư muội cõng nồi.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch bị Lục Trường Sinh chỉ vào mũi mắng suốt một ngày.

Nhưng mà tất cả lời mắng chửi đều không mang theo bất kỳ một chữ thô tục nào.

Ai da, không biết oán khí của Lục Trường Sinh đối với Diệp Thu Bạch lớn đến mức nào nha.

Bên kia.

Chỉ còn thiếu hai yêu cầu để hoàn thành nhiệm vụ bồi dưỡng của hệ thống.

Thái Sơ Kiếm Kinh đột phá vốn kéo theo cảnh giới của hắn tăng lên đôi chút rồi.

Đồng thời trải qua tinh thần chi lực tẩy rửa, thiên phú của Thạch Sinh cũng từ cấp S biến thành cấp SS.

Sau đó mấy người Diệp Thu Bạch đều bế quan tu luyện, củng cố cảnh giới.

Đại trưởng lão Đan Tông tự mình đi tới Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Đương nhiên.

Đó là Thiên phú đạt tới cấp SSS và đạt tới tư chất thành đế.

Đồng thời Diệp Thu Bạch của Diệp Thu Bạch đã đột phá đến Càn Nguyên cảnh trung kỳ.

Diệp Thu Bạch cũng không thoát khỏi vận mệnh bị trừng phạt.

Thạch Sinh lấy tinh thần chi lực làm môi giới, tốc độ tu luyện cực kỳ cực nhanh, đạt tới nửa bước Hư Thần.

Người đan tông Đan Tông từ trước đến nay luôn tự phụ trên đan đạo.

Hiện giờ đột phá Càn Nguyên cảnh trung kỳ cũng chỉ là chuyện nước chảy thành sông.

Trước nay chưa từng hỏi ý kiến của bất kỳ người ngoài nào.

Ba ngày thoáng qua trong chớp mắt.

Vì để tiếp Lục Trường Sinh đến Đan Tông, giúp bọn hắn giải thích những vấn đề khó hiểu trên phương diện luyện đan.

Tiểu tử Diệp Thu Bạch khốn nạn này...

Sau đó nói ra ý đồ tiến đến với Lục Trường Sinh.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch bước nhanh tới, thấy sắc mặt của sư tôn không khỏi rụt rụt cổ.

Đây cũng là lần đầu tiên.

Dù không chết cũng phải lột một lớp da!

Hiện giờ lại tới Thảo Đường mời Lục Trường Sinh đến Đan Tông một chuyến.

Diệp Thu Bạch cười khổ đi ra phía sau núi.

Nếu không thì không chỉ có ba ngày thôi đâu...

Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Lục Trường Sinh, Diệp Thu Bạch cảm thấy mình không nên nói thêm gì nữa...

Đường chủ Đan Đường Hồ Thanh tự mình dẫn đại trưởng lão Đan Tông tới Thảo Đường.

Lục Trường Sinh tức giận quát: "Ngươi đến sau núi, áp chế tu vi tu luyện dưới thác nước ba ngày cho ta."

Diệp Thu Bạch nghe mà mặt cứng đờ.

Áp chế tu vi ngồi dưới thác nước kia ba ngày sao?

Lục Trường Sinh nghe xong liền cảm thấy đau đầu không thôi.

Không biết vì sao Lục Trường Sinh đột nhiên nổi giận.

Đại trưởng lão Đan Tông và Hồ Thanh nghe hắn nói đều sửng sốt.

"Diệp Thu Bạch!"

Thời điểm đi ngang Hồng Anh bên còn nghe được Hồng Anh nói một câu.

"Sư huynh, thật trượng nghĩa."

Diệp Thu Bạch nhìn nụ cười vui sướng khi người gặp họa của Hồng Anh mà không khỏi cắn chặt răng.

Nhưng hắn cũng không có biện pháp làm gì nàng.

Ai kêu Hồng Anh là sư muội của hắn chứ?

Ai, hắn chỉ có thể nhịn.

Lục Trường Sinh nhìn hai người trước mặt đang đơ ra.

Giải thích: "Để các ngươi chê cười rồi, tên đệ tử này của ta quá biết gây chuyện, cứ luôn thích giúp ta hứa hên với người bên ngoài."

Đại trưởng lão Đan Tông: "..."

Giờ phút này, tông chủ Đan Tông Cảnh Xuân đã ở bên ngoài chờ sẵn.

Hắn trực tiếp tiến vào đại điện Đan Tông.

Lục Trường Sinh tiến đến Đan Tông cũng không có kinh động đệ tử Đan Tông.

Trong bốn vực cũng có các cứ điểm của Đan Tông dùng để khảo sát cấp bậc Luyện đan sư.

Thánh đia của Luyện đan sư trong thiên hạ.

Đan Tông chính là một thế lực đầu sỏ ở Trung Vực.

Đại trưởng lão Đan Tông nói: "Không biết khi nào tiền bối có thời gian?"

Lục Trường Sinh vừa định nói trong khoảng thời gian này không rảnh.

Ai ngờ, đại trưởng lão Đan Tông lại nói thêm một câu phá hỏng đường lui của Lục Trường Sinh.

"Không có việc gì, nếu tiền bối ngươi bận rộn thì ta có thể ở chỗ này chờ ngài."

Lục Trường Sinh: "..."

Làm bậy nha!

Nhưng đối phương đã nói đến nước này thì hắn cũng không thể để người ta ở Thảo Đường chờ đi?

Nếu để người ta ở đây thì hắn còn mò cá thế nào...

Nghĩ đến đây, Lục Trường Sinh chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: "Hiện tại liền xuất phát."...

"Khụ khụ."

Đây không phải lạy ông tôi ở bụi này sao.

Hồ Thanh nghe mà che mặt.

"Thật đó!"

Lục Trường Sinh sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng xua tay: "Không phải nói các ngươi nha."

Đây là đang nói tới Đan Tông chúng ta sao...

Nhìn thấy Lục Trường Sinh đến, hắn liền tươi cười nghênh đón, ôm quyền thi lễ: "Hoan nghênh tiền bối giá lâm Đan Tông."

Lục Trường Sinh phất phất tay nói: "Có chỗ nào khó hiểu thì nhanh chóng nó ra đi."

Thấy Lục Trường Sinh như vậy.

Cảnh Xuân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Đối phương chính là tồn tại có thể luyện chế đan dược Thiên giai trong thời gian ngắn.

Không biết tu vi trên đan đạo đã cách hắn bao nhiêu con phố đi.

Có chút ngạo khí rất là bình thường?

Thấy Lục Trường Sinh cũng không muốn lãng phí thời gian.

Hắn liền phất phất tay ra hiệu cho đại trưởng lão thu dọn yến hội, đi thẳng vào vấn đề.

"Còn xin tiền bối cùng ta tiến vào trong điện."

Lục Trường Sinh gật gật đầu đi theo sau Cảnh Xuân.

Bên trong đại điện chỉ có hai người bọn họ.

Cảnh Xuân biết Lục Trường Sinh không tưởng lãng phí thời gian nên trực tiếp đưa ra vấn đề.

"Tiền bối, trên phương diện luyện đan, ta vẫn luôn không rõ một chuyện."

Lục Trường Sinh ngẩng ngẩng cằm, ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Tuy rằng hiện tại xác xuất luyện đan thành công của ta đã rất cao, đương nhiên không bao gồm đan dược Thiên giai."

"Nhưng ta vẫn luôn cân nhắc chuyện làm như thế nào để tự nghĩ ra đan phương."

"Đan dược dưới địa giai ta còn có thể tự mình nghĩa ra, nhưng mà đan dược Địa giai ta có suy nghĩ như thế nào cũng không thể thành công."

Với trình độ đan đạo hiện tại của Cảnh Xuân, có thể nói là đã đứng trên đỉnh đại lục này rồi.

Hắn tự nhận là mình đã không cách nào tiến thêm được nữa.

Cho nên chuyện có thể làm chính là tận lực sáng chế đan dược đẳng cấp cao.

Như vậy mới có thể lưu danh sử sách.

Lúc Lục Trường Sinh tham gia đại hội luyện đan đã bày ra kỹ xảo luyện đan kinh người.

Tất cả đan dược đều do hắn tự nghĩ ra!

Ngay cả đan dược Thiên gia luyện chế ở vòng cuối cùng cũng là như thế.

Cho nên Cảnh Xuân mới muốn thỉnh giáo Lục Trường Sinh vấn đề này.

"Không biết tiền bối có biện pháp giải quyết hay không?"

Cảnh Xuân nói xong, vẻ mặt tràn ngập chờ mong nhìn Lục Trường Sinh.

Giống như người yêu cách nhau đã lâu nay mới được gặp lại.

Lục Trường Sinh thấy mà lạnh người.

"A... Nói như thế nào đây."

"Thật ra cũng không có kỹ xảo gì cả."

Lục Trường Sinh suy nghĩ tới phương thức luyện đan của mình cùng với kinh nghiệm rồi đáp:

"Ta vẫn luôn cho rằng luyện đan không thể cứ dựa mãi vào đan phương."

"Ngươi phải có lý giải của bản thân, vậy mới có thể từ cơ sở là đan phương mà tiến hành cải tiến, dù sai hay đúng đều cần phải thử nghiệm."

"Phải thoát khỏi hạn chế mà đan phương mang đến cho các ngươi."

Nghe Lục Trường Sinh nói xong, Cảnh Xuân rơi vào trầm tư.

Lẩm bẩm tự nói: "Thoát khỏi sự hạn chế của đan phương sao?"

Lục Trường Sinh tiếp tục nói: "Đối với các ngươi mà nói, mỗi lần lần luyện chế đều cần có đan phương, dần dần hình thành tính ỷ lại."

"Theo ý ta thì đan phương này giống như một căn nhà giam vây khốn tư tưởng của các ngươi."

"Chỉ có nhảy ra khỏi nhà giam này mới có thể tự mình nghĩ ra nhiều đan phương mới..."

Lục Trường Sinh cũng không phải chắc chắn với những lời mà mình nói ra.

Nhưng mà hắn có thể làm như thế nào nữa, kêu hắn nói phương pháp khác thì hắn cũng nói không nên lời nha!

Còn Cảnh Xuân có thể thành công hay không?

Mặc kệ chứ.

Lúc này, Cảnh Xuân đang không ngừng suy nghĩ lời Lục Trường Sinh nói.

Tuy lời nói đơn giản nhưng ẩn chứa đạo lý cực kỳ thâm ảo.

Nói đơn giản thì chính là nhảy ra khỏi nhà giam.

Không phải tu đạo cũng là như vậy sao?

Dần dần, ánh mắt Cảnh Xuân bắt đầu sáng ngời!

"Tiền bối, ta hiểu rồi!"

Lục Trường Sinh: Meo meo meo???
Bạn cần đăng nhập để bình luận