Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1037 - Thù hận cọ rửa, pháp thân tâm cảnh

. . . .

Bên trong ảo cảnh.

Phương Khung bước vào một khu phế tích u ám.

Mưa lớn trút xuống, mỗi một lần sấm chớp lóe lên mới có thể tăng thêm một ít màu sắc cho thế giới nặng nề và tăm tối này.

Kiến trúc cao chót vót, vách tường bị tàn phá sụp đổ, dấu vết thời gian để lại cũng không thể xóa nhào thảm cảnh diệt môn khi đó.

Tiến vào bên trong phế tích, đập vào mắt Phương Khung là đồ đạc không còn nguyên vẹn dính đầy bụi bặm và mục nát rải rác khắp nơi.

Từng ngọn nến đã tắt và những bức tranh bị nghiền nát, vết máu màu đen khô héo, vết cháy trên góc tường.

Không một dấu vết nào mà không nói với Phương Khung cái giá bi thảm của việc theo đuổi quyền lực và báo thù.

Dần dần trán Phương Khung bắt đầu toát mồ hôi lạnh, trái tim không ngừng co thắt, cơ bắp toàn thân run lên, khí tức dao động.

Nó sẽ bày ra chuyện từng phát sinh trước mắt, bày ra theo một cách chân thật nhất.

Mỗi một chỗ tường vỡ, mỗi một vết máu, mỗi một cây nến đã tắt và cả đại sảnh trống rỗng đều tràn ngập tàn hồn.

Thế nhưng ảo cảnh cấp cao thường không phải bịa ra một cảnh tượng không có thật hoặc phát triển một chuyện có thật theo hướng bi kịch.

Tất cả mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Giết người trong yên lặng...

Bước vào hành lang có gió lạnh phiêu đãng, tiếng gió giống như tiếng vong linh đang kêu gọi và rên rỉ.

Hơn nữa khí tức đặc thù của ảo trận sẽ tăng cường sự ảnh hưởng lên người tiến vào trong trận!

Cảnh tượng người thân bị giết, huynh đệ ngã xuống trước mặt hiện rõ.

Sắc mặt Phương Khung càng lúc càng nặng nề, cho tới khi đi đến đại sảnh quen thuộc năm đó, ánh đèn u ám chiếu rọi bóng dáng mơ hồ, đại sảnh trống rỗng quanh quẩn tiếng gió lạnh lẽo cùng tiếng rên rỉ trầm thấp, đây là tiếng kêu rên của người chết đang giãy giụa tìm kiếm cứu vớt.

Phương Khung tự nhiên biết đây là ảo cảnh!

Hắn đã sớm đoán được nếu như tiến vào ảo cảnh nhất định sẽ xuất hiện cảnh tượng này.

Cảnh tượng khắc sâu trong tâm trí Phương Khung, không thể nào xóa nhòa.

Cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Đây mới là ảo cảnh có lực sát thương nhất.

Phương Khung ôm đầu nhìn cảnh tượng chung quanh, hai tròng mắt dần dần phủ kín bởi tơ máu.

Khi Phương Khung nhìn về phía thanh kiếm bị gãy trong đại sảnh, có từng tiếng hô to đột nhiên vang lên bên tai hắn.

Mục đích là khiến cho tâm cảnh Phương Khung không chịu nổi mà sụp đổ!

"Ha ha ha! Cho các ngươi đường sống sao?

Bây giờ lần nữa gặp phải cảnh tượng cũ, hắn vẫn yếu ớt như vậy...

Hai mắt Phương Khung đỏ ngầu nhìn phụ thân mình ngã xuống trong tay nam tử âm tà, hắn há miệng nhưng đã thất thanh, chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ...

Cho dù đã quyết định phải nhanh chóng tăng cường thực lực báo thù cho gia tộc.

"Chạy, chạy thật xa, vĩnh viễn đừng bao giờ trở về, quên đi phần thù hận này ngươi mới có thể sống sót... Phương Khung."

Một thiếu phụ phong vận nhìn mấy tên cường giả trước mặt, sau đó cười thảm quay đầu nhìn về phía một thiếu niên.

Sau đó lại không nhịn được nhìn về phía cửa lớn Phương gia đã bị tàn phá.

Trong đầu Phương Khung cảnh tượng người trong gia tộc bị giết được tái hiện, hết lần này tới lần.

Tuy rằng Phương gia các ngươi cũng không có hạng người thiên tư trác tuyệt, nhưng chúng ta lại không biết chuyện diệt cỏ phải diệt tận gốc sao?"

"Đã như vậy thì cho dù Phương gia ta dốc hết một giọt máu cuối cùng cũng phải cắn xuống từ phủ thành chủ các ngươi một khối thịt!"

Nam tử hét to, dồn hết lực lượng còn sót lại vung trường kiếm chém về phía nam tử âm tà!

Lúc này tâm cảnh của Phương Khung giống như một chiếc thuyền nhỏ phiêu diêu trong bão tố, có thể bị cuồng phong bão táp nuốt chửng và nghiền thành mảnh vụn bất kỳ lúc nào.

Thế nhưng nam tử âm tà lại ôm mặt ngửa đầu cười to.

Một nam tử trung niên quỳ một gối trên mặt đất, hai tay cầm trường kiếm chống đỡ thân thể mình, sắc mặt nặng nề nhìn nam tử âm tà trước mặt.

"Nếu đã lấy được Trấn hồn châu rồi, xin thả cho Phương gia chúng ta một đường sống, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?"

Sau đó dưới sự vây công của mấy tên cường giả, thiếu phụ cũng ngã xuống.

"Mẫu thân..."

Nhìn thấy cảnh này, Phương Khung gầm lên.

Hắn ôm đầu quỳ rạp xuống đất, phát ra tiếng rống bi thương.

Máu tươi từ hai con mắt chậm rãi chảy xuống.

Đồng tử cũng bắt đầu chậm rãi giãn ra.

Tâm cảnh đang dần dần sụp đổ.

Thù hận tích lũy trong lòng hoàn toàn bùng nổ vào thời điểm này.

Sự trùng kích của nó to lớn đến mức làm cho tâm cảnh Phương Khung thất thủ trong nháy mắt.

Phương Khung đứng thẳng người nhìn một vòng chung quanh.

"Nếu một ảo cảnh cũng có thể đánh bại ta, vậy không có tư cách nói tới hai chữ báo thù!"

"Ta còn chưa báo thù, còn chưa báo ân sư tôn, có tư cách gì mà trầm luân trong ảo cảnh?"

Phương Khung cười tự giễu, chậm rãi đứng dậy.

Đúng vậy...

Đây là Tạo Hóa Trận Linh Thể!

Đồng tử Phương Khung chậm rãi co lại.

"Thù hận chỉ là một hòn đá mài đao trên con đường chinh phục đỉnh phong của ngươi, thúc giục ngươi trở nên mạnh hơn, khi ngươi đủ mạnh mới có thể tự tay đi giải quyết phần thù hận này mà không phải trầm luân ảo cảnh!"

Ở trước mặt Phương Khung có một nam tử áo trắng.

"Sư tôn..."

Phương Khung thấp giọng nỉ non.

Lời Lục Trường Sinh như tiếng sấm quanh quẩn trong đầu Phương Khung.

"Nhớ kỹ, thù hận là chuyện của ngươi, ta sẽ không nhúng tay vào, cho nên ngươi phải trở nên mạnh mẽ hơn mà không phải trầm luận thế này."

Tâm cảnh Phương Khung đã được chữa trị hoàn tất, ánh mắt cũng có thần trở lại.

Từng luồng khí tức trận pháp bắt đầu tản ra từ thân thể Phương Khung.

Tâm cảnh tan vỡ bắt đầu dần dần khôi phục nhờ một tia sáng vàng kim.

"Đừng để thù hận hủy diệt ngươi."

Ngay tại thời điểm này bỗng có một tiếng rống to vang lên trong đầu Phương Khung!

Cảnh tượng chân thật từng xảy ra lại thêm ảo trận tăng phúc khiến cho Phương Khung khó có thể chống đỡ!

Đó chính là đã đứng bên bờ vực kết thúc...

Ở bên trong ảo cảnh, một khi tâm cảnh thất thủ.

Kiến trúc đổ nát, đại sảnh trống rỗng, vết máu loang lổ...

Giờ khắc này tất cả đều hóa thành từng luồng trận linh khí ùa tới thân thể Phương Khung!

Cảnh tượng chung quanh cũng dần dần mờ đi, biến mất...

Đợi đến khi hấp thu hết tất cả trận linh khí thì Phương Khung đã đột phá đến Thần Vương cảnh trung kỳ...

Một hạt châu màu hồng nhạt xuất hiện trước mắt Phương Khung.

Đây chính là nội hạch ảo cảnh thật sự.

Phương Khung tiến tới thúc giục Tạo Hóa Trận Linh Thể thu lấy nội hạch ảo cảnh. ...

Ở trong Trường Sinh Giới.

Lục Trường Sinh cảm thấy bất đắc dĩ.

"Thật không ngờ tới Phương Khung là đệ tử đầu tiên kích phát pháp thân mà ta lưu lại bên trong tâm cảnh..."

Mới đầu Lục Trường Sinh liền đoán được nhất định sẽ có thời điểm tâm cảnh đệ tử bị công phá.

Vậy nên hắn dứt khoát thêm pháp thân tâm cảnh để phòng hộ, giúp đánh thức bọn họ...

Chỉ là không ngờ Phương Khung am hiểu ảo trận lại là người đầu tiên kích phát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận