Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 385 - Che giấu thực lực

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ở Thiên Linh giới vực.

Trong Vân Hoàng cung.

Lục Trường Sinh ngồi trước một cái bàn tròn, trên bàn tròn bày một tô canh cá có mùi hương thơm phức, trông cực kỳ ngon.

Vì sao Lục Trường Sinh lại ở nơi này?

Tự nhiên là thèm canh cá do Hồng Anh nấu rồi.

Khi ở Thảo Đường, Hồng Anh là đồ đệ nấu canh tuyệt vời nhất.

Cho nên mỗi một lần nấu cơm thì canh đều do Hồng Anh chế biến. . . . . .

Mới có thể trở nên giống như một tiểu nữ hài. . . . . .

"Dù cho ngươi có tu luyện hay là muốn quản lí quốc sự thì cũng không nên quên mất chuyện tập luyện nấu cơm nha!"

Nhưng mà mấy người Cửu Thiên Bộ và quốc sư bên cạnh thì đã thấy nhiều thành quen. . . . . .

Lục Trường Sinh bĩu môi nói: "Tay nghề hơi thụt lùi một chút nha, cho thêm nhiều hương liệu một chút để át đi mùi con cá vốn có."

Nếu để người ngoài nhìn thấy thống lĩnh Thiên Linh giới vực, nữ đế Vân Hoàng đế quốc mặc một chiếc tạp dề trang nhã, mỉm cười nhìn một nam tử, lại còn nấu canh cho hắn ăn.

Hầm canh cá cho ngươi đã không tệ rồi, còn có nhiều yêu cầu như vậy??

Hồng Anh nhìn Lục Trường Sinh chậm rãi uống canh, cười nói:

Quốc sư:. . . . . .

E là sẽ kinh ngạc đến rớt cằm. . . . . .

"Sư tôn, tay nghề của ta không có thụt lùi đi?"

Nghe được Hồng Anh hỏi chuyện.

"Được rồi, ta đã biết, về sau mỗi ngày ta đều luyện tập."

Cũng chỉ có trước mặt tên nam tử cường đại đến không cách nào miêu tả, cũng chính là sư tôn của Hồng Anh thì bệ hạ của bọn họ mới có vẻ mặt này.

Lục Trường Sinh nghe xong gật gật đầu:

Cửu Thiên Bộ:. . . . . .

Nhưng mà nữ đế của bọn họ lại không có một câu phàn nàn nào, ngược lại mỉm cười nói:

Tuy rằng cách nhau rất xa.

"Đúng rồi, nghe nói sư tôn mới thu một đệ tử mới?"

Hình như có thể bỏ qua khoảng cách không gian, không giới hạn khoảng cách truyền tin.

Kết quả là Quốc sư và Cửu Thiên Bộ càng thêm hết chỗ nói rồi. . . . . .

Mấy sư huynh đệ bọn họ rất ít nghe Lục Trường Sinh khen ai.

"Trẻ nhỏ dễ dạy cũng."

"Sư đệ mới của các ngươi quả thực đã ngộ ra chân lý tu đạo!"

Lục Trường Sinh giải thích:

Đây là lần đầu tiên mà khen một người công khai như thế này.

Lúc này lại Hồng Anh nói:

Lục Trường Sinh uống một ngụm canh, gật gật đầu nói:

"Sư đệ mới của các ngươi à, hắn mạnh hơn các ngươi nhiều nha."

Hồng Anh cười hỏi: "A? Hắn mạnh đến mức nào? Thế mà có thể được sư tôn khen ngợi?"

Tự nhiên tin tức này là đại sư huynh Diệp Thu Bạch nói cho nàng biết.

Tất cả đều nhờ ngọc bội truyền âm mà Lục Trường Sinh chế tác.

Nhưng giữa sư huynh muội vẫn hay trao đổi tin tức.

Vượt qua vô số giới vực.

"Biết chuyện gì làm được, chuyện gì làm không được."

"Dù chuyện mà hắn làm được thì hắn cũng sẽ vô cùng cẩn thận!"

"Hơn nữa, xử lý dấu vết cũng xếp hàng đầu nha! Căn bản không cần ta dạy hắn thêm gì!"

"Ngược lại. . . . . ."

Lục Trường Sinh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn thoáng qua Hồng Anh rồi nói:

"Nhìn các ngươi xem, ta dạy như thế nào đều không thể hiểu!"

Hồng Anh cười khổ.

Xem ra là một vị sư đệ có tính cách rất giống sư tôn.

"Nhưng mà. . . . ."

Vậy vì sao vừa rồi ngươi không trực tiếp dùng!

Hình như là không sai.

Tà tướng:. . . . . .

Mục Phù Sinh buông tay đáp: "Hình như là ta cũng không có nói mình đã dùng hết độn phù rồi đi?"

"Vì sao ngươi vẫn còn độn phù?"

Hắn nhìn Mục Phù Sinh ở trước mắt, nói:

"Dù hắn đối mặt với ta nhưng vẫn không có triển lộ ra tu vi chân thật, dùng rất nhiều thủ đoạn che giấu cảnh giới để mà ẩn giấu cảnh giới thật sự của mình."

"Ngươi nhìn đi, cần phải học hỏi sư đệ mới này nhiều hơn đó!"

Nghe Lục Trường sinh nói thế này.

Hồng Anh cũng bắt đầu có hứng thú, muốn sớm trông thấy vị sư đệ mới này.

Sau khi xong chuyện ở Thiên Linh giới vực, Hồng Anh sẽ giao Vân Hoàng đế quốc lại cho quốc sư quản lý.

Vì vậy nàng có thể đến Vô biên giới vực lang bạt lang bạt. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cùng thời gian.

Ở Vô biên giới vực, trong Lâm Giới sơn.

Tà tướng thở phì phò phì phò, đồng tử vốn màu đen bây giờ đỏ chót vì phẫn nộ!

Lục Trường Sinh vui vẻ cười nói:

"Cao hay không cao thì ta không biết."

"Nói như vậy thì cảnh giới chân thật của sư đệ rất cao sao?"

Hồng Anh hứng thú A một tiếng:

"Điểm mà vi sư hài lòng nhất ở sư đệ mới này của các ngươi chính là biết che giấu thực lực."

"Nhưng mà?"

Con kiến nhân tộc này quá âm hiểm!

Đột nhiên Tà tướng bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ tới những hành vi từ đầu tới giờ của Mục Phù Sinh.

Sau khi suy nghĩ kỹ thì Tà tướng đã hiểu rõ, hắn lạnh lùng nhìn Mục Phù Sinh rồi nói:

"Con kiến, ngươi muốn giữ chân ta sao?"

Mục Phù Sinh cười mà không nói.

Kéo dài lâu như vậy rồi thì cũng nên bị phát hiện.

Nếu cả chuyện này mà cũng không phát hiện ra thì thật không xứng đứng ở vị trí hiện tại.

"Ngươi cho rằng giữ chân ta thì bên kia có thể thắng lợi sao?"

"Ngươi cũng quá coi thường Tà tộc chúng ta."

Mục Phù Sinh cười nói:

"Bọn họ thế nào ta không quản được, ta chỉ cần quản ngươi thôi."

"Ha ha, chỉ bằng ngươi?"

Tà tướng cười lạnh nói:

"Ta sẽ tới xử lý ngươi sau."

Nói xong, Tà tướng liền lấy lại tinh thần, xoay người chuẩn bị trở lại chỗ mấy người Mục Khanh Khanh!

Nhưng mà trong khoảnh khắc này thì phía sau Tà tướng lại có một hơi thở ngập trời tràn khắp khu vực!

Tà tướng cảm nhận được cỗ hơi thở này bỗng nhiên xoay người lại.

Mắt hắn trừng to, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Cỗ hơi thở này là cường giả Phân Thần cảnh nhân tộc sơ kỳ!

Kẻ bộc phát ra cỗ hơi thở này không phải ai khác, ở đây cũng không còn kẻ nào khác!

Đúng là con kiến nhân tộc mà hắn đuổi giết, chính là Mục Phù Sinh!

Tà tướng hai mắt híp lại, nhìn Mục Phù Sinh rồi nói:

"Ngươi ẩn giấu cảnh giới?"

Mục Phù Sinh nói:

"Ai quy định không được che giấu cảnh giới đâu nha?"

"Nhưng mà với cảnh giới này của ta, muốn giữ chân ngươi hẳn là không thành vấn đề đi?"

Phía trước không bại lộ cảnh giới.

Chính là bởi vì dù có bại lộ cảnh giới Phân Thần sơ kỳ cũng không phải đối thủ của Tà tộc ngoại này.

Phải biết rằng Tà tộc cấp bậc Tà tướng đều mạnh hơn cường giả Phân Thần cảnh hậu kỳ đều một phần.

Bại lộ tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống cự.

Tới Phân Thần cảnh rồi, một tiểu cảnh giới cũng rất khó mà vượt qua!

Huống chi hai tiểu cảnh giới?

Cho nên hắn lợi dụng chiến thuật kéo dài lâu như vậy.

Hiện giờ lại bày tu vi Phân Thần cảnh để tiếp tục kéo dài.

Như vậy mới có thể kéo được khoảng thời gian dài nhất.

Bên kia mới nhẹ nhàng hơn!

Tà tướng không tỏ ý kiến.

Tên nhân loại xảo trá này lấy tu vi Đế cảnh hậu kỳ mà có thể giữ chân hắn lâu như vậy.

Hiện giờ lại bày ra tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ?

"Nhưng dù ngươi có thể giữ chân ta thì có ý nghĩa gì chứ?"

"Phần lớn người bên kia đều có tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ."

"Đồng thời còn thua kém bên ta một người."

"Thực lực chênh lệch như vậy làm sao đánh nổi?"

Mục Phù Sinh biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó đã xuất hiện trước mắt Tà tướng, tung ra một quyền.

"Ta nói bên kia không liên quan đến ta, nhiệm vụ của ta là giữ chân ngươi."

Tà tướng cười lạnh một tiếng:

"Rốt cuộc không muốn dùng ngoại lực sao?

Không mượn ngoại lực thì ngươi làm sao có thể chống đỡ công kích của ta!"

Nói xong cũng tung một quyền!

Trong một khắc. . . . . .

Khóe miệng Mục Phù Sinh cong lên.

Nắm tay nháy mắt mở ra!

Hóa quyền thành chưởng!

Mà ở trong lòng bàn tay lại có một đạo phù ấn lập loè lôi quang . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận