Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 906 - Thừa nhận tà ma chi khí

. . . .

Không có bất kỳ bảo hộ.

Thạch Sinh một mình tiến đến Trấn Thiên Phù Đồ Tháp lập lòe ánh sáng nhạt bên trong vực sâu.

Lục Trường Sinh trông có vẻ bình tĩnh nhưng mà cơ bắp toàn thân đã căng chặt, một cỗ lực lượng mờ mịt lưu chuyển trong lòng bàn tay hắn.

Một khi Thạch Sinh rơi vào nguy cơ sinh tử.

Dù cho không cần Trấn Thiên Phù Đồ Tháp này nữa thì Lục Trường Sinh cũng muốn cứu Thạch Sinh ra.

Giờ phút này.

Trước mắt Thạch Sinh chỉ có một mảnh hắc ám vô tận.

Phía sau, Liễu Tự Như cảm khái nói:

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, không nói gì.

Nhưng mà lại có thể nhìn ra được sự cứng cỏi, không ngừng giãy giụa trong hắc ám.

"Thế mà tiểu gia hỏa Thạch Sinh này lại tiến sâu như thế. . . . . ."

Tinh thần chi lực ngưng tụ thành một mảnh sao trời nơi hắc ám vô tận!

Thậm chí còn khởi bước chậm hơn so với những đệ tử khác.

Tà ma chi khí không ngừng xoay chuyển trong vực sâu, cọ rửa thân thể Thạch Sinh, muốn chiếm cứ tâm linh thậm chí linh hồn!

Nhưng sự tán thưởng trong mắt càng thêm nồng đậm.

Tuy rằng ở bên trong hắc ám vô tận, trông mảnh sao trời này nhỏ hẹp, ánh sáng nhàn nhạt lập loè không đủ để chiếu sáng hắc ám.

Thạch Sinh thấy thế phất phất tay, tức khắc có tinh thần chi lực bàng bạc từ trong đan điền trào ra!

"Dù là ta mới ở chỗ này thôi mà đã cảm nhận được tâm trí không ngừng bị tà ma chi khí ăn mòn, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ bên ngoài."

Không sai.

Bảo hộ tâm linh cùng với linh hồn của Thạch Sinh, sẽ không bị tà ma chi khí ăn mòn.

Ở điểm này có khả năng mấy người Diệp Thu Bạch đều kém hơn hắn một chút.

Có lẽ thiên phú của Thạch Sinh không phải đứng đầu trong nhóm đệ tử Thảo Đường.

Dù thiên phú hay là bối cảnh cũng không có nhiều thứ để nói, nhưng hắn lại là một trong những người có tâm trí cứng cỏi nhất.

Nhưng dù thiên phú đã được đề cao thì hắn vẫn phải càng nỗ lực tu luyện, nỗ lực tu luyện mới có thể chứng minh sư tôn không uổng công vô ích.

Đương nhiên, bản thân Thạch Sinh cũng hiểu rõ.

Thạch Sinh nghe vậy gật đầu tiến vào bên trong.

Bởi vì không từ bỏ, không ngừng truy cầu mục tiêu trong lòng.

Mỗi một tầng đều rách nát hoang tàn.

Bởi vì đạo tâm thuần túy.

Hiển nhiên Trấn Thiên Phù Đồ Tháp đã sắp bị tà ma chi khí hoàn toàn ăn mòn.

Cho đến tầng thứ chín đỉnh tháp mới không có tà ma chi khí phiêu đãng.

Tà ma chi khí màu đen không ngừng quanh quẩn gào thét.

Do đó Thạch Sinh mới có tâm trí cứng cỏi, kinh hãi thế tục.

Trong tháp, lọt vào tầm mắt của Thạch Sinh là cảnh tượng rách nát hoang tàn.

Thạch Sinh còn chưa kịp quan sát toàn cảnh chung quanh liền bị một cỗ lực lượng không cách nào phản kháng nhấc thân thể mình bay thẳng đến đỉnh tháp.

Trấn Thiên Phù Đồ Tháp có chín tầng.

Chính mình vốn không có đủ thiên phú, vốn thông qua sư tôn trợ giúp mà đề cao.

"Hài tử, tiến vào đi."

Khi tới gần Trấn Thiên Phù Đồ Tháp tốn ước chừng một ngày.

Tốc độ tiến tới của Thạch Sinh không nhanh.

E là khi tà ma chi khí hoàn toàn ăn mòn, thậm chí nuốt hết chín tầng tháp sẽ là thời điểm mà Tà Ma vực đột phá phong ấn.

Giờ phút này, ở trước mắt Thạch Sinh có bốn tàn hồn.

Mỗi một tàn hồn đều cực kỳ hư ảo, nhưng hơi thở viễn cổ mỗi tàn hồn tản ra đều làm cho Thạch Sinh cảm giác chính mình rơi vào một biển sao trời mênh mông.

"Tu luyện tinh thần chi lực. . . . . . Xem ra người nọ rốt cuộc cũng có người kế thừa."

"Ha ha, nếu đặt ở thời đại kia, e là người nọ sẽ thu tiểu tử này làm đồ đệ."

"Trước đừng nói chuyện ngoài, hiện tại chúng ta cũng không còn bao nhiêu thời gian."

Lúc này, một lão giả nhìn về phía Thạch Sinh, cười nói:

"Kế tiếp ngươi nghe cho kỹ."

Thạch Sinh nghiêm túc gật gật đầu.

Thạch Sinh rũ mắt thấy cảnh này liền biến sắc.

Dũng mãnh hướng về phía thân thể Thạch Sinh.

Ta ma chi khí trong tám tầng bên dưới bắt đầu điên cuồng rít gào!

Còn không đợi Thạch Sinh cẩn thận xem xét.

Khoảnh khắc ấn ký này xuất hiện.

Ấn ký này tựa như Trấn Thiên Phù Đồ Tháp đã được thu nhỏ lại.

Thạch Sinh liền gật gật đầu.

"Rất tốt."

Lão giả nói:

"Có tâm ý là bước đầu tiên, muốn kế thừa tháp này ngươi cần phải chịu thống khổ, không phải chỉ một chút thống khổ thôi, nếu như không cách nào thừa nhận liền sẽ bị tà ma chi khí bên dưới hoàn toàn cắn nuốt, ngươi. . . . . . Có thể tưởng tượng được không?"

Thạch Sinh suy nghĩ rồi gật đầu lần nữa.

Nếu đã đi tới nơi này, tự nhiên đã chuẩn bị tốt.

Bốn lão giả liếc mắt nhìn nhau, cũng không có nói thêm nữa.

Chỉ thấy bọn họ đồng thời giơ ngón tay điểm về phía Thạch Sinh.

Ngay lập tức có một ấn ký xuất hiện bên trong Tinh không đan điền của Thạch Sinh!

Nghĩ đến đây.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu sư tôn quan tâm chuyện Tà Ma vực, tự nhiên là sư tôn muốn quản rồi.

Thạch Sinh nghe vậy sửng sốt.

"Ngươi có chắc là mình thừa nhận nổi hay không?"

"Sự tình Tà Ma vực sẽ cùng một nhịp thở với ngươi."

"Muốn kế thừa Trấn Thiên Phù Đồ Tháp thì trên vai sẽ phải gánh chịu một phần trách nhiệm trọng đại."

Không kịp trốn tránh chỉ có thể vội vàng vận chuyển Hỗn Độn Tinh Thần Lục, ánh sao từ Tinh không đan điền hoàn toàn nở rộ!

Từng chùm sáng bao bọc lấy Thạch Sinh, hình thành một tầng bảo hộ.

Nhưng mà ánh sao tựa như không cách nào chống đỡ nổi tà ma chi khí, chỉ có thể trơ mắt nhìn tà ma chi khí điên cuồng chảy vào trong thân thể Thạch Sinh.

Cọ rửa tâm trí và linh hồn của Thạch Sinh.

Giờ khắc này tâm trí của Thạch Sinh cùng với linh hồn không chịu sự khống chế của hắn, bắt đầu điên cuồng rung động!

Không chỉ linh hồn đau đớn vì bị xé rách, đồng thời nơi đáy lòng giống như có vô số ý niệm tà ác bắt đầu mọc rễ nảy mầm!

Ăn mòn tâm linh.

Chiếm cứ linh hồn.

Đây là điểm khủng bố nhất của tà ma chi khí.

Bốn lão giả nhìn Thạch Sinh đang đau khổ chống đỡ, sắc mặt tái nhợt nhưng lại không nói gì.

Không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.

Trong đó một vị lão giả nói: "Nếu như là phía trước, E là không cần phải như vậy thống khổ."

"Nhưng hôm nay Trấn Thiên Phù Đồ Tháp đã bị tà ma chi khí ăn mòn chín phần, muốn kế thừa tháp này nhất định phải thừa nhận tà ma chi khí. . . . . ."

"Xem hắn có thể vượt qua một cửa này hay không. . . . . ."

Ở bên ngoài, thời gian dần dần trôi qua.

Nửa ngày sau đám người Lục Trường Sinh liền nghe được.

Bên trong Trấn Thiên Phù Đồ Tháp có tiếng rống giận tràn đầy thống khổ của Thạch Sinh!

"A a a!"

Tiếnr rống nghe như tiếng một đầu dã thú.

Rất khó tin tưởng được đây là tiếng mà con người có thể phát ra. . . . . .

Lục Trường Sinh cũng nhíu mày, vừa định ra tay thì có tiếng nói truyền ra từ ngọc bội truyền âm.

"Sư tôn, ta. . . . . . Ta có thể chịu được!"

Nghe lời này, Lục Trường Sinh nhíu mày, cỗ lực lượng trong bàn tay tan biến.

Hoàng Thiên ở bên vỗ vỗ vai Lục Trường Sinh, ôn nhu an ủi:

"Thạch Sinh cứng cỏi thế nào, ngươi làm sư tôn còn không biết rõ sao?

Tin tưởng hắn đi, thật sự không được hẵn ra tay."

Nhưng mà trong lòng nàng cũng kinh nghi bất định.

Thống khổ đến nỗi ngay cả Thạch Sinh mà còn khó có thể chịu đựng?

Rốt cuộc phải đến mức độ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận