Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 864 - Vị khách ngoài ý muốn

. . . .

Hạo Thiên thần vực, vùng núi liên miên ở phía tây đã bị thiêu trụi lủi.

Dù là cổ thụ xanh chọc trời hay linh thảo dị thú đều đã không còn sót lại chút ít!

Giống như một khu phế tích, mặt đất lún xuống, ngọn núi nứt vỡ.

Thần Hoàng chi hỏa đã tiêu tán nhưng vẫn còn mồi lửa tàn lưu trong không gian.

Nếu như không phải Hoàng Thiên cố tình thu hồi Thần Hoàng chi hỏa.

Dựa theo tính chất của Thần Hoàng chi hỏa, e là cả khu vực này sẽ dần biến thành một biển núi lửa.

Sắc mặt Hà Liêm tái nhợt, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn một màn trước mắt.

Hình như vẫn không có sử dụng toàn lực.

"Không nghĩ tới bọn họ yếu như vậy."

Toàn bộ quá trình chiến đấu.

Lúc này Hoàng Thiên nói:

Thế mà có thể dùng lực lượng của bản thân đánh chết đại trưởng lão cùng với ba tên trưởng lão Thần Hoàng cảnh hậu kỳ khác, hủy thi diệt tích!

Nghe đến đây.

Hắn khó mà tin được.

Lục Trường Sinh trả lời:

Hơn nữa còn khiến bọn họ không hề có cơ hội để phản kháng.

Trong mắt hắn Hoàng Thiên chỉ là một cường giả Thần Hoàng cảnh trung kỳ.

Đây là chuyện mà một tên cường giả Thần Hoàng cảnh trung kỳ có thể làm được sao?

"Chẳng lẽ các ngươi còn muốn đến Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện trả thù?"

Hoàng Thiên đều cực kỳ bình đạm, hơi thở cũng cực kỳ vững vàng.

Hoàng Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Hà Liêm, nói:

"Không có việc gì, dù sao sau đó cũng phải đến Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện một chuyến."

Sắc mặt Hà Liêm thay đổi.

"Các ngươi có thể tưởng tượng được thực lực của Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện?"

Ta thừa nhận các ngươi rất mạnh, nhưng rốt cuộc là cái gì mang đến cho các ngươi tự tin, tự tin đến Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện trả thù?"

Nhưng mà Kim Vô Tẫn cùng với Quý Thiên Dao lại không muốn nói chuyện.

Hà Liêm nghe xong, tức giận đến cực điểm, không khỏi cười nhạo một tiếng, ngay sau đó giống như không nín được nữa, cất tiếng cười to nói:

Sau đó Lục Trường Sinh biến mất rồi xuất hiện thì Bắc Minh trấn Long Điện đã hoàn toàn biến mất khỏi Thiên Hà tinh vực.

"Các ngươi trêu chọc chúng ta, chúng ta đi diệt các ngươi, có vấn đề gì sao?"

Một tồn tại có thể xem Bắc Minh trấn Long Điện là một con kiến, có thể tiện tay hủy diệt.

Cho nên khi Lục Trường Sinh nói ra lời này, hắn hoàn toàn nắm chắc.

Bắc Minh trấn Long Điện so với Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện cũng không có sự chênh lệch quá lớn.

"Ha ha ha ha!

Lúc trước khi còn ở Phàm Nhân thôn.

Kết cục của Bắc Minh trấn Long Điện như thế nào?

Trêu chọc Lục Trường Sinh.

Huống hồ chuyện hôm nay phát sinh, không phải nên là Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện tìm ba người này, đánh chết ba người sao?

"Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện có thể tính là một thế lực hàng đầu trong nhóm thế lực nhất lưu, dù sao cũng là thế lực đã từng có cường giả Thần Chủ cảnh."

Hiện giờ bỗng lên tiếng nói:

Bên Tử Linh Cung, Tử vong chi tử Cốt Kinh từ đầu đến cuối vẫn không có nói chuyện, trầm mặc ít lời.

Một Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện há có thể làm khó được người ta sao?

Nhưng Kim Vô Tẫn cũng chỉ ở bên cạnh xem náo nhiệt, không có ý định lên tiếng nhắc nhở.

Cái tông môn tự đại cuồng vọng này biến mất cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn.

Quý Thiên Dao tự nhiên cũng vô điều kiện đứng bên phe Lục Trường Sinh, tất nhiên là không nói gì rồi.

Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Hoàng Thiên có chút chua nha.

Nàng là ai?

Vì sao thân cận với Lục Trường Sinh như vậy?

Hơn nữa đối phương thật là cường đại. . . . . .

Nghĩ đến đây Quý Thiên Dao càng thêm cấp bách, muốn tăng cường thực lực của chính mình, như vậy mới có thể giống Hoàng Thiên, giúp cho Lục Trường Sinh phân ưu giải nạn, đứng sóng vai bên cạnh hắn. . . . . .

Bang!

"Ngươi cũng không nói trước nha . . . . ."

Liễu Tự Như đầy ủy khuất nói:

Đến lúc đi thì không cần phải cẩn thận điều tra nữa."

Không thể khảo vấn trước, lục soát thần hồn một chút xem xem đối phương có lão tổ tông còn ẩn giấu hay là sát trận ẩn giấu ở tông môn không?

"Có phải ngươi ngốc hay không hả?

Liễu Tự Như tự hào nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Vẻ mặt như muốn nói mau khen ta đi, mau khen ta đi!

Nhưng mà Lục Trường Sinh lại giơ tay vỗ vào đầu Liễu Tự Như.

Liễu Tự Như trừng to mắt, trên mặt có viết hai chữ mộng bức!

Hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Trường Sinh, ủy khuất nói:

"Vì sao đánh ta?"

Dựa theo tính cách của Lục tiền bối ngài, không phải hẳn là không nghe mấy lời vô nghĩa, giết người diệt khẩu sao?

Chẳng lẽ ta làm không đúng?

Lục Trường Sinh lại nói:

Khi hắc ám tiêu tán thì bóng dáng của Hà Liêm cũng đã biến mất. . . . . .

Liền bị này đoàn năng lượng hắc ám cắn nuốt.

Ngay cả lời đã dừng bên miệng cũng chưa kịp thốt ra.

Tức khắc, Hà Liêm liền bị một đoàn năng lượng hắc ám bao phủ ở bên ngoài!

Thì lại thấy Liễu Tự Như bỗng nhiên vỗ một chưởng về phía mình.

Hà Liêm còn muốn nói gì đó.

Lại bị đánh thêm một cái.

Lục Trường Sinh mắng:

"Ngươi cũng không cho ta thời gian nói!"

Liễu Tự Như: "A. . . . . ."

Giống như một cái tiểu oán phụ nép sang một bên, không dám nói thêm gì nữa.

Sợ Lục Trường Sinh lại đánh thêm một cái.

Lỡ mà đánh hỏng đầu óc rồi còn đi mượn sức người mới trên Ám Bảng như thế nào nữa?

A.

Thì ra ta còn có nhiệm vụ này. . . . . . .

Lúc sau.

Lục Trường Sinh cũng không có đi tiêu diệt Hỗn Nguyên Thần Lôi Điện trước mà là chờ đợi không gian dị động xuất hiện.

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là nắm giữ manh mối về Không gian chi tâm.

Có Không gian chi tâm mới có thể khiến Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng trưởng thành hơn.

Trưởng thành mới có năng lực ứng phó với kiếp nạn từ thông đạo Tiên giới kia . . . . .

Thời gian ba ngày chỉ còn lại có nửa ngày.

Giờ phút này đang là nửa đêm canh ba.

Ánh sao rải khắp Hạo Thiên thần vực.

Lúc này.

Đang ở bên trong khách điếm, Lục Trường Sinh đột nhiên mở mắt.

Hắn cũng không có quấy rầy Hoàng Thiên và Liễu Tự Như.

Nháy mắt liền biến mất tại chỗ.

Hắn đi tới trời cao ở trung tâm Hạo Thiên thần vực!

Nơi này cũng không có không gian dị động nhưng mà Lục Trường Sinh lại trực tiếp xuyên qua không gian biến mất.

Phía trước, sau khi lấy được một sợi hơi thở từ chỗ không gian dị động.

Lục Trường Sinh liền có thể thông qua sợi hơi thở này biết trước được địa điểm sẽ xuất hiện không gian dị động.

Nơi này chính là nơi sắp sửa có không gian dị động phát sinh.

Sở dĩ hắn không có quấy rầy Hoàng Thiên và Liễu Tự Như cũng là vì tranh thủ thời gian đuổi tới nơi không gian sẽ phát sinh dị động trước, điều tra tình huống rõ ràng.

Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua.

Lục Trường Sinh cảm thấy kỳ quái trở ra.

"Làm mà cảm giác như trúng kế. . . . . . Không gian dị động này do có ai đó. . . . . ."

Ở chỗ sâu trong không gian.

Lục Trường Sinh chỉ cảm nhận một chút liền cảm nhận được không gian đạo tắc nơi đó cũng không phải do thần vật phát ra, giống như là một tên đại năng tinh thông không gian đạo tắc cố tình dẫn phát không gian dị động.

Nếu thật sự là như vậy.

Lục Trường Sinh nhíu mày.

"Rốt cuộc vì sao phải làm như vậy đây. . . . . . Có mục đích gì?"

Hắn chỉ cảm nhận được có dấu vết do ai đó để lại, không còn dấu vết nào khác.

Lục Trường Sinh yêu nghiệt như thế nào cũng không đoán ra được.

Lúc này.

Lục Trường Sinh đột nhiên nhìn xuống bên dưới chân mình, có một cái hồ bạc.

Ánh trăng vẩy đầy mặt hồ.

Mặt hồ sóng sánh dao động như tơ liễu trong gió.

Bên cạnh hồ có một nam tử dáng người cao lớn đang nằm bên hồ uống rượu thưởng nguyệt.

Thấy một màn như vậy.

Lục Trường Sinh nhún vai lập tức hạ xuống.

Nam tử không có quay đầu lại, cười nói:

"Ngươi quả nhiên không đơn giản, nếu như không phải người từ trong không gian đi ra thì ta cũng không thể phát hiện sự tồn tại của ngươi."

"Nhưng mà trong số những cường giả Thần Chủ cảnh mà ta nhận thức lại không có ngươi, có thể báo cho ta biết các hạ là cường giả phương nào hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận