Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 342 - Đại cữu tử

Nhìn thấy Diệp Thu Bạch gật đầu.

Thạch Sinh mới giải thích: "Có liên quan đến công pháp mà ta tu luyện. . . . . . ."

Lời còn chưa nói xong.

Lâm Giới liền ngắt ngang:

"Nếu liên quan đến công pháp của ngươi thì không cần nói nữa."

Rốt cuộc.

Công pháp của một người tu luyện chính là căn bản của người đó.

Loại chuyện này không nên nói ra.

Mộ Tứ Sinh đối với Diệp Thu Bạch đám người gật gật đầu, theo Lâm Giới.

Ngay sau đó gật gật đầu.

"Lần sau nhất định đến."

Mộ Tứ Sinh nghe xong, hơi sửng sốt.

Lâm Giới dời ánh mắt sang Diệp Thu Bạch, nói: "Kiếm đạo của ngươi không tồi, rảnh rỗi có thể tới Tinh Vẫn Kiếm Tông tìm ta luận bàn."

Nhìn nam tử có vẻ mặt thên thùng, hay trốn sau lưng Lâm Giới trước mắt.

Mà Lâm Giới có thể biết điểm này, hơn nữa còn nhanh chóng chặn lời.

Hắn họ Mộ cũng không phải chuyện bí ẩn gì.

Diệp Thu Bạch mỉm cười gật đầu.

Điều này không khỏi làm Diệp Thu Bạch lần thứ hai xem trọng Lâm Giới.

Lúc này, Diệp Thu Bạch gọi lại Mộ Tứ Sinh, nói: "Ngươi họ Mộ sao?"

"Có phải ngươi có một tỷ tỷ hoặc muội muội hay không?"

Lâm Giới gật gật đầu, chuẩn bị rồi khỏi.

Mộ Tứ Sinh lại là sửng sốt.

Gần như tất cả mọi người ở đây đều biết hắn là người Mộ gia.

Diệp Thu Bạch đột nhiên cười hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Tứ Sinh.

Rất ít người biết tới Mộ Tử Tình.

Mộ Tứ Sinh ngẩn người.

"Mộ Tử Tình."

Hắn nhìn về phía Lâm Giới bên cạnh đang ngây ra nói: "Lâm huynh, không phải ta ngươi với ta nên luận bàn một chút sao? Chúng ta cùng ngươi tới Tinh Vẫn Kiếm Tông!"

"Ạch . . . . . Có, ngươi nói người nào?"

Mới nghe được tên tuổi của Tinh Vẫn Kiếm Hoàng từ miệng Mục Phù Sinh không lâu.

Thạch Sinh cùng Tiểu Hắc nghe xong đen mặt.

"Còn nữa, ta vẫn luôn ngưỡng mộ Tinh Vẫn Kiếm Hoàng, để ta đi hành hương lần, coi như là chấm dứt tâm nguyện của ta."

"Tử Tình?" Mộ Tứ Sinh gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại có thêm sự khó hiểu.

Nhưng vẫn theo bản năng trả lời Diệp Thu Bạch, yếu ớt nói: "Cùng Lâm Giới ca đến Tinh Vẫn Kiếm Tông . . . . . ."

Hai mắt Diệp Thu Bạch sáng ngời.

"Vậy đúng lúc nha!"

Sao Diệp Thu Bạch lại biết được chứ?

Đại cữu tử???

Tiểu Hắc và Thạch Sinh không nhịn được mà bật cười.

Diệp Thu Bạch cũng đã có được đáp án, thư thái nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, đại cữu tử, kế tiếp ngươi muốn đi đâu?"

Như thế nào mà vẫn luôn ngưỡng mộ chứ?

Hình như là nhìn ra suy nghĩ của hai người qua sắc mặt.

Diệp Thu Bạch cũng không có xấu hổ đỏ mặt gì.

Mộ Tứ Sinh chính là đại cữu tử tương lai của mình!

Trước tiên phải xây dựng quan hệ tốt, không phải tương lai có thể càng ổn hơn sao?

Câu cửa miệng của sư.

Nếu không nắm chắc chuyện gì đó.

Đừng có làm hoặc là phải nắm chắc cho bằng được.

Đương nhiên, câu sau là câu mà Diệp Thu Bạch tự mình ảo tưởng ra . . . . .

"Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ như thế nào làm?"

"Ngươi nói coi, bọn hắn vô duyên vô cớ muốn giết chúng ta, cũng không thể để bọn họ giết chúng ta mà chúng ta không thể giết bọn họ đi?"

Không thèm đế ý nói: "Người không phạm ta, ta không phạm người, chúng ta sẽ không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ có chuyện."

Diệp Thu Bạch chỉ cười cười.

Tuyệt Tình Kiếm Cốc cũng chính là tông môn của tên kiếm tu bị Tiểu Hắc một quyền đánh chết.

"Bốn tông môn này đều là thế lực nhất lưu, e là đối phương sẽ không để yên chuyện này."

Người ta đã nói muốn đi hành hương lão tổ, phải từ chối như thế nào đây?

Lâm Giới dở khóc dở cười gật gật đầu.

"Như vậy thì chúng ta cùng nhau đi đi."

"Đi thôi!"

Năm người cùng nhau đi hướng ra bên ngoài Côn Luân Thiên Trì.

Ở trên đường.

Lâm Giới nhắc nhở:

"Diệp huynh, các ngươi đầu tiên đánh chết đệ tử Hàn Linh tông cùng Huyền Minh Nhai, không chỉ làm cho bọn họ vô duyên với Côn Luân Thiên Trì lần này mà còn chém giết nhiều nhân vật thiên kiêu như vậy."

"Còn có thiên kiêu Thần Thương môn cùng với Tuyệt Tình Kiếm Cốc."

Lâm Giới cũng không có lý do gì từ chối.

Lời đã nói tới nước này.

Còn phải cố mà nắm chắc, sao không trực tiếp đi chịu chết luôn?

Hắn trốn tránh còn không kịp đây!

Chuyện không có nắm chắc sao?

Sao Lục Trường Sinh có thể nói ra câu thế này.

Nghe vậy.

Lâm Giới cười cười, cũng không có nhắc nhở nữa.

Bởi vì nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng lựa chọn giống như mấy người Diệp Thu Bạch thôi.

Kiếm của bọn họ.

Như trăng khuyết không thay đổi độ sáng, như kiếm cong không thay đổi độ cứng!

Vì một chút chuyện mà nhẫn nhịn.

Làm trái với lương tâm, trái với kiếm đạo!

Ở trên con đường kiếm đạo cũng không có khả năng đi xa.

"Có lẽ ngươi có thể gia nhập Tinh Vẫn Kiếm Tông ta?"

"Như vậy thì đối phương cũng sẽ không quá mức trắng trợn táo bạo đối phó các ngươi."

Tuy rằng Tinh Vẫn Kiếm Tông đã lưu lạc thành thế lực nhất lưu.

Nhưng là lạc đà còn hơn ngựa béo.

Nội tình vẫn nằm ở đó.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Tinh Vẫn Kiếm Tông vẫn có thể còn tồn tại đến hôm nay.

Huống hồ.

Có Vô Biên hoàng triều âm thầm viện trợ!

Diệp Thu Bạch mỉm cười lắc lắc đầu nói: "Đa tạ ý tốt của Lâm huynh, chúng ta đã có sư môn."

Nghe vậy, Lâm Giới nhún vai, cũng không hề miễn cưỡng. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi năm người kết bạn đi ra bên ngoài.

Lập tức có mấy ánh mắt cùng với hơi thở Đế cảnh, thậm chí còn có hơi thở phía trên Đế cảnh khóa chặt ba người Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc cùng với Thạch Sinh.

Nhìn cũng không nhìn.

Ba người đều biết những người này đều đến từ mấy thế lực có đệ tử bị bọn họ giết!

Lúc này, trên không trung.

Ngân giáp cấm quân từ trên cự thú hạ xuống.

Những hơi thở ngo ngoe rục rịch mới tạm thời biến mất.

Mục Phù Sinh từ bên trên đi xuống nói: "Hiện giờ, thần vật Côn Luân Thiên Trì đã có chủ nhân, từ đây cấm chế Côn Luân Thiên Trì biến mất, đồng thời danh ngạch Côn Luân Thiên Trì cũng sẽ hủy bỏ."

Hiện giờ Côn Luân Thiên Trì đã trở thành một hồ nước bình thường mà thôi.

Danh ngạch này tự nhiên phải bị hủy bỏ.

"Các vị có thể rời đi."

"Người nhận được thần vật từ Thiên Trì tiến lên."

Nói xong, Mục Phù Sinh liền xoay người trở về trên lưng cự thú.

Mọi người hơi ôm quyền, lần lượt rời đi.

Nhưng mà lúc rời đi thì ánh mắt lại tham lam nhìn về phía Thạch Sinh.

Đồng dạng cũng có ánh mắt tràn ngập thù hận . . . . . .

Lâm Giới thì không quan tâm đứng bên cạnh Diệp Thu Bạch, nói: "Chúng ta ở Côn Luân khách điếm Côn Luân thành chờ các ngươi, sau khi sự tình kết thúc thì tới tìm chúng ta."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Thạch Sinh và Tiểu Hắc đều bay về phía bên trên cự thú. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong phủ đệ có trận pháp cách âm.

Người bên ngoài không cách nào nghe được tiếng nói bên trong.

Giờ phút này.

Mục Phù Sinh ở đình viện bày một bàn rượu ngon.

Thấy ba người Diệp Thu Bạch tiến đến, hắn cười nói: "Lần này tiện nghi cho các ngươi."

Diệp Thu Bạch cười cười, nói: "Điện hạ mời chúng ta tới chẳng lẽ là muốn lấy hoàng triều chi danh, thu thần vật về?"

Mục Phù Sinh nghe xong nổi giận mắng: "Cẩu nương! Ta là loại người này sao!"

"Huống hồ các ngươi có thể được thần vật tán thành, thuyết minh thiên phú của các ngươi rất mạnh, vì sao ta không giao hảo với các ngược mà còn cướp đoạt thần vật làm gì, để cho các ngươi ghi hận sao?"

"Trông ta giống thằng ngốc sao?"

Diệp Thu Bạch cười to, vỗ vỗ bả vai Mục Phù Sinh, ngồi xuống nói: "Đừng nóng giận nha, ta nói giỡn."

Mục Phù Sinh hừ lạnh một tiếng nói: "Không nên giỡn như thế này."

"Đúng rồi, ngươi chuẩn bị ứng phó đám người Hàn Linh tông như thế nào?"

"Nếu không, trực tiếp gia nhập Vô Biên hoàng triều ta, đi theo ta?". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận