Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 936 - Buông xuống

. . . .

Lời Tần Thiên Nam nói khiến tên nam tử áo đen cười nhạo một trận.

"Sẽ không bỏ qua chúng ta? Còn sẽ không bỏ qua thế lực phía sau chúng ta?"

Một tên nam tử áo đen nghe Tần Thiên Nam nói xong không khỏi ngửa đầu cười ha hả.

Giống như hắn vừa nghe được truyện cười hay nhất trên đời.

"Ngươi biết chúng ta đến từ nơi nào sao?"

"Giới vực trung vĩ độ ở trong mắt chúng ta cũng chỉ là một nơi hoang dã mà thôi."

"Còn giới vực vĩ độ thấp các ngươi? Bất quá một đám con kiến, có thể tiện tay tiêu diệt!"

Khôngg biết Lục Trường Sinh có thể đối phó với đám người này không?

Một nam tử áo đen khác tiếp tục nói:

Người ở nơi đó muốn ra tay với giới vực trung vĩ độ thì cũng chẳng khác nào ra tay giết mấy con kiến, nói gì tới giết người giới vực vĩ độ thấp bọn họ?

Nhưng nếu đối mặt với thế lực từ giới vực vĩ độ cao thì sao?

Người chủ sự như Tần Thiên Nam và Kiếm Triều Miện cũng bắt đầu tiếp xúc tới nhiều thứ hơn.

"Cuối cùng vẫn phải chết, thần phục với các ngươi làm gì? Thần phục chỉ khiến cho chúng ta cả thấy khó chịu hơn cả chết."

Sắc mặt Tần Thiên Nam trầm xuống.

"Cho nên thay vì hy vọng vào con kiến trong miệng các ngươi, có lẽ trực tiếp thần phục nhận lấy chết cái thống khoái sẽ tốt hơn."

Giống như phía trên giới vực trung vĩ độ mà bọn họ coi là không cách nào vượt qua còn có giới vực vĩ độ cao.

Sau khi tiếp nhận vị trí viện trưởng Tổng Viện, hắn cũng dần dần biến Man hoang giới vực thành giới vực có địa vị cao ở giới vực vĩ độ thấp, thành địa phương mà tất cả các giới vực đều tôn trọng.

Trong suy nghĩ của hắn, thực lực của Lục Trường Sinh chắc chắn có thể đứng hàng đầu ở giới vực trung vĩ độ.

"Đã như vậy thì ta liền giết các ngươi, cùng lắm thì trực tiếp diệt trừ hết người ở giới vực hoang dã này thôi."

Lúc này Tần Thiên Nam bắt đầu suy nghĩ.

Nói tới đây, nam tử áo đen ngẩng đầu, Tần Thiên Nam cùng với Kiếm Triều Miện đều có thể nhìn thấy rõ nụ cười dữ tợn trên mặt người này.

Kiếm Triều Miện lại thản nhiên nói:

"Không hổ là kiếm tu."

Đột nhiên có một đạo quang xẹt qua.

Kiếm Triều Miện cũng kêu lên, đau khổ chống đỡ.

Thấy một màn như vậy.

Theo bàn tay hắn nắm chặt thì xiếng xích buộc lấy linh hồn hai người cũng không ngừng co lại!

Có thể ở trong tình huống bọn họ không hề phát hiện mà phá vỡ xiềng xích.

Bàn tay hắn bắt đầu thò về hướng hai người rồi nắm chặt.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, thực lực ở cùng cấp độ hoặc cao hơn bọn họ đều là người tu đạo đến từ giới vực vĩ độ cao!

Đại biểu cho thực lực của đối phương không thấp hơn bọn hắn!

Hơn nữa đến bây giờ bọn họ đều không thể cảm nhận được sự tồn tại.

Tần Thiên Nam tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hai tên nam tử áo đen đều ngây ra.

Bất quá đều là cường giả Thần Vương cảnh nên hai tên này lập tức cảnh giác chung quanh, nói:

"Là ai? Là vị tiền bối giới vực vĩ độ cao nào?"

Đang lúc linh hồn sắp bị cuốn nát.

Có hai luồng sáng lục tràn ngập sinh chi ý bao phủ thân thể hai người, trợ giúp chữa trị vết thương.

Cùng lúc đó xiềng xích màu đen buộc chặt thân thể hai người cũng đồng thời biến mất.

Ngay lập tức xiềng xích trói buộc linh hồn Tần Thiên Nam và Kiếm Triều Miện tan vỡ!

Sao có thể là người tu đạo thuộc giới vực hoang dã này chứ?

"Các hạ, chúng ta là người Vong Hồn Linh Cung ở chỗ này làm việc, nếu như không có thù hận thì xin rời đi, Vong Hồn Linh Cung chúng ta sẽ không so đo với ngươi, như thế nào?"

Cảm nhận được cỗ sinh chi ý này, Tần Thiên Nam cùng Kiếm Triều Miện đều nhìn nhau cười.

Bọn họ hiểu rõ cỗ lực lượng này do ai phóng thích.

Đột nhiên trước mặt hai người có thêm một nam tử áo trắng.

Khoảnh khắc nhìn thấy nam tử áo trắng.

Tần Thiên Nam cùng Kiếm Triều Miện đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá ngay sau đó lại cảm thấy khẩn trương:

"Trường Sinh, bọn họ là người từ giới vực vĩ độ cao."

Nhưng Lục Trường Sinh lại âm trầm nói:

Hành động này đã có thể đại biểu rất nhiều chuyện.

Sau khi nghe tới Vong Hồn Linh Cung mà vẫn dám xuất hiện.

"Nếu đối phương có hậu đài, không cần làm cho cành mẹ đẻ cành con!"

Nam tử áo đen nãy giờ nói hét to một tiếng:

"Câm miệng!"

Nam tử áo đen nhìn thấy Lục Trường Sinh cũng nhíu mày.

"Xem ra các hạ nhận thức bọn họ?"

Lục Trường Sinh gật đầu nói:

"Đúng là nhận thức."

"Vậy các hạ có thể dẫn bọn hắn đi."

Một nam tử áo đen nói:

"Bất quá chuyện Man hoang giới vực còn xin các hạ không nên nhúng tay."

Nam tử áo đen còn lại nghe vậy, có chút kinh ngạc nói:

"Chúng ta không cần e ngại hắn thế này đi?"

Dù sao có là thế lực cấp Thần Chủ Lục Trường Sinh cũng không ngại, chỉ cần không phải lão quái vật ra tay thì hắn có thể giải quyết hết.

Bất quá nếu xác định không phải người thế lực cấp Thần Chủ thì Lục Trường Sinh cũng không có gì phải kiêng kị.

Tựa hồ là cường giả Vong Hồn Linh Cung gì đó?

Lục Trường Sinh đột nhiên nhớ tới hình chiếu xuất hiện ở giới vực trung vĩ độ.

Vong Hồn Linh Cung?

Giới vực vĩ độ cao?

"Nếu ta muốn nhúng tay thì thế nào?"

Nam tử áo đen nói:

"Vậy ngươi muốn đối địch với Vong Hồn Linh Cung chúng ta sao?"

Một khi đã như vậy. . . . . .

Liền tiên hạ thủ vi cường!

Hai tên nam tử áo đen trao đổi ánh mắt xong liền biến mất tại chỗ.

Chỉ trong nháy mắt, quanh thân Lục Trường Sinh có từng đám vong hồn giương nanh múa vuốt xuất hiện.

Cảm nhận được cỗ hơi thở khủng bố không cách nào chống đỡ này.

Tần Thiên Nam lập tức biến sắc, hô to:

"Trường Sinh, nếu như không địch lại thì không cần phải xen vào!"

Lục Trường Sinh nhẹ nhàng nở nụ cười, vừa vươn tay vừa quay đầu lại nói:

"Tần thúc, không có gì, bọn họ còn không thể uy hiếp được ta."

Vừa nói xong thì hắn giơ một ngón tay điểm ra.

Vong hồn tan biến trong khoảnh khắc.

Ngay sau đó hai ngón tay lại điểm ra!

Hai tên nam tử áo đen xuất hiện phía trước Lục Trường Sinh.

Chỉ là không gian chung quanh bọn hắn đang không ngừng áp súc.

Hai người không có khả năng tránh thoát!

Hai tên nam tử áo đen cảm nhận được dù đã liên thủ cũng không thể nhúc nhích thì cảm thấy kinh hãi không thôi.

"Thủ đoạn thế này. . . . . . Rốt cuộc tiền bối là ai?!"

"Vì sao ngươi lại có quan hệ với mấy con kiến ở nơi hoang dã này chứ?!"

Hai nam tử áo đen đều là cường giả Thần Vương cảnh đỉnh.

Có thể được xưng là cường hào một phương ở giới vực vĩ độ cao.

Nhưng trước mặt Lục Trường Sinh lại không chống nổi một ngón tay.

Chỉ là một ngón tay liền khiến cho bọn họ không cách nào giãy giụa, chỉ có thể giống như cá trên thớt.

Có thể thấy được thực lực của đối phương ít nhất phải ở trên Thần Hoàng cảnh!

Lục Trường Sinh chậm rãi bước về phía hai người.

Tiếng bước chân không ngừng vang vọng bên trong đại điện cộng minh với tiếng trái tim hai người đang đập.

Như tiếng Tử Thần đòi mạng!

Chỉ nghe Lục Trường Sinh vừa đi vừa nói:

"Ta là ai, biết hay không biết đều đã không có ý nghĩa, còn Vong Hồn Linh Cung các ngươi, lúc sau ta sẽ tự mình đến một chuyến."

"Hai người các ngươi không cần thiết nhập luân hồi."

Nói xong, Lục Trường Sinh giơ tay chỉ lên trời.

Trên đỉnh đầu hai tên nam tử áo đen xuất hiện hai thanh kiếm tràn ngập sát khí!

Theo bàn tay của Lục Trường Sinh hạ xuống.

Hai thanh kiếm cắm vào đỉnh đầu hai người.

Mạt sát hết thảy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận