Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1548: Nhất nhãn khai thiên, nhân quả thu hết vào mắt ta.

Ba người đối phương lợi dụng thuật thân ngoại pháp thân, cố ý để cho Mục Phù Sinh thăm dò được, như vậy là đã bị trúng bẫy của bọn họ.

Dù sao cũng là dùng tầm nhìn của khôi lỗi để điều tra chứ không phải dùng chính thần thức của mình để quan sát, cho nên Mục Phù Sinh đã bị đánh lừa bởi thuật pháp cao minh như thân ngoại pháp thân.

Trong màn sương mù dày đặc có thể ngăn cản thần thức này, căn bản không dò xét ra được!

Đối phương đã lợi dụng điều này để thiết lập một cái bẫy.

Diệp Thu Bạch cũng đã nhận ra, vẻ mặt khó coi nói: "Xem ra không phải tướng của đối phương không muốn xung đột chính diện với bên ta trước thời hạn, mà là đang kéo dài thời gian."

"Nói cách khác, chỉ sợ tên Thẩm Hàm kia đã trao đổi thân phận với quân xe, cùng một quân xe khác tiến vào trận địa của bên ta để tấn công quân tướng."

"Có lẽ Kỳ Ngộ sẽ không chống đỡ nổi."

Mục Phù Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đưa xe cho ta, ta sẽ đi, các ngươi ở lại tiếp tục tìm kiếm, Thẩm Hàm không có ở đây, chỉ cần tìm ra chân thân của đối phương đang ở nơi nào là được."

Sau khi vượt qua Sở hà Hán giới, sắc mặt của Mục Phù Sinh có chút khó coi, hắn không biết quân tướng bên mình đang ở đâu, cũng không biết đó là ai.

Nếu tướng ở phía sau tốt, đương nhiên sẽ không thể điều tra ra được.

Mục Phù Sinh liền mang theo Cửu Bạch Lộ chạy trở về, có đặc tính của quân xe, tốc độ của bọn họ được nâng cao lên nhiều.

Mà là bởi vì ngay từ đầu, Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ đã có thân phận quân tốt, mà quân tốt thì không thể lui về phía sau.

Tiểu Hắc gật đầu nói với Hổ Tích Niên: "Hắn là sư đệ của ta."

Nhưng hắn không biết khi trong trạng thái thần hồn bị ngăn cản này, Cửu Bạch Lộ định làm gì.

Hổ Tích Niên nghi ngờ nhìn Mục Phù Sinh.

"Giao cho ta đi." Cửu Bạch Lộ nhẹ giọng nói: "Trước tiên làm phiền ngươi hộ pháp cho ta."

Lúc này Hổ Tích Niên mới đổi quân xe của mình với quân tốt trong tay Mục Phù Sinh.

Dù sao hắn cũng không quen biết Mục Phù Sinh, chỉ là thấy hắn rất thân quen với Tiểu Hắc.

Chuyện này cũng không còn cách nào khác, không thể trách lần này Mục Phù Sinh đã không cẩn thận, không điều tra rõ ràng hết mọi chuyện rồi mới hành động.

Nhưng hai tay Cửu Bạch Lộ không ngừng bấm quyết, xung quanh nàng dần dần có từng đạo kim sắc phù văn huyền diệu hiện lên!

Nhưng mà... Chỉ sợ đối phương đã tìm ra được mục tiêu trước.

Những kim sắc phù văn huyền diệu này hóa thành những sợi tơ hoàng kim, bắt đầu hội tụ vào trong đôi mắt của Cửu Bạch Lộ.

Mục Phù Sinh hơi sửng sốt, sau đó gật đầu.

Lúc nào, chỉ thấy Cửu Bạch Lộ nhắm hai mắt lại, hai tay liên tục bấm quyết niệm chú, mỗi một ấn quyết đều là Mục Phù Sinh chưa bao giờ thấy qua.

Đồng thời, máu tươi bắt đầu chảy ra từ khóe mắt của Cửu Bạch Lộ.

Mục Phù Sinh thấy cảnh này thì vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.

Ở nơi đó, kim quang đang vờn quanh trên không trung!

"Nhất nhãn khai thiên, nhân quả thu hết vào mắt ta!"

Cho dù đang trong tình trạng này, Cửu Bạch Lộ vẫn giữ được sự đoan trang nho nhã giống như trước, cố gắng nở một nụ cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nói:

Ngay sau đó, đôi mắt đang nhắm chặt của Cửu Bạch Lộ đột nhiên mở bừng ra!

"Trước tiên đừng động vào ta..."

Mục Phù Sinh nói: "Vậy ngươi..."

"Quả nhiên, nếu chưa giải trừ phong ấn thì sử dụng chiêu này vẫn là quá mức miễn cưỡng. Chỉ mới vận dụng trong hai hơi thở thôi mà đã phản phệ nghiêm trọng như thế này."

Kim quang trong hai tròng mắt Cửu Bạch Lộ giống như bùng nổ, phóng ra xung quanh!

"Tìm được rồi..." Cửu Bạch Lộ nhắm mắt lại, làn da vốn trắng nõn như dương chi ngọc vào lúc này càng thêm tái nhợt, mang một vẻ đẹp của bệnh tật.

Mục Phù Sinh đỡ Cửu Bạch Lộ, đề phòng nàng té ngã xuống đất.

"Chiêu này khiến ngươi tốn sức như vậy sao?"

Bên trong cỗ kim quang này chứa đựng lực lượng nhân quả vô cùng cường đại, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút nặng nề.

Trong tầm nhìn của Cửu Bạch Lộ, có một nơi tràn ngập dao động của lực lượng nhân quả.

Thế nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Hiển nhiên một chiêu này khiến cho Cửu Bạch Lộ gánh chịu tác dụng phụ và tiêu hao cực kỳ lớn.

Cửu Bạch Lộ lắc đầu: "Ta cần phải đi với ngươi đến một nơi. Nơi này ngăn cách thần thức, cho nên dù ta có nơi phương hướng cho ngươi biết cũng chỉ lãng phí thời gian."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì, ở chỗ đó đã chiến đấu rồi, chúng ta phải nhanh qua đó."

Nhìn Cửu Bạch Lộ bởi vì chịu phản phệ mà gương mặt hiện tại có chút yếu ớt, Mục Phù Sinh lấy ra một viên đan dược, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng Cửu Bạch Lộ. Sau đó hắn bế nàng lên, nhanh chóng đi đến chỗ kia dưới sự chỉ dẫn của nàng.

Quả nhiên, sau nửa nén hương.

Mục Phù Sinh ôm Cửu Bạch Lộ đến một khu đất trống.

Ở đây, Kỳ Ngộ hình người đã biến mất, thay vào đó chính là một con Hỏa Kỳ Lân khổng lồ đang đứng trong màn sương dày đặc rống giận với hai người trước mắt!

Chỉ thấy trên thân Hỏa Kỳ Lân toàn là vết thương.

Thậm chí sau lưng còn có một miệng vết thương dài đến ba mét!

Với thương thế hiện giờ của Kỳ Ngộ, chỉ sợ thực lực còn lại chưa đủ ba thành, cũng chỉ có thể bảo hắn đi ngăn cản Sở Tường đã nửa bước Thần Minh cảnh.

"Ngươi coi chừng Sở Tường là được rồi."

Dù sao trong số bọn họ, cũng chỉ có Mục Phù Sinh mới có thể ngăn cản Thẩm Hàm.

Nhưng chuyện này cũng là bất đắc dĩ.

Xem ra không thể không bại lộ một vài át chủ bài trước mặt người khác rồi.

Mục Phù Sinh thở dài.

So sánh với Kỳ Ngộ, đã rất rõ ràng thân phận của đối phương.

Trong số tất cả các học viên của Thần Tích học viện tiến vào Đăng Thần di tích lần này, chỉ có duy nhất một người có thể làm được trình độ này.

Học viên hàng đầu mà Thần Tích học viện đã phái tới lần này - Thẩm Hàm.

Khi Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ xuất hiện, Thẩm Hàm nhìn Mục Phù Sinh, thản nhiên nói: "Ồ? Nhanh như vậy, xem ra đầu óc cũng không tệ."

Lúc này Sở Tường liếc nhìn Mục Phù Sinh, lại thấy Cửu Bạch Lộ đang được hắn ôm trong lòng thì sắc mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.

"A, ngươi đến nơi này làm gì, đến đây chịu chết sao?"

Chỉ có Kỳ Ngộ đã thân hóa Kỳ Lân nhìn Mục Phù Sinh, thở hổn hển nói: "Có cách gì sao?"

Mục Phù Sinh đáp: "Không có."

"Vậy ngươi làm sao đối phó với Thẩm Hàm."

Thậm chí trang phục của người này cũng không có một vết rách nào.

Nhưng khí tức quanh thân áp mang đến cảm giác vô cùng áp lực, ngay cả Kỳ Ngộ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Trong đôi mắt hắn ta hoàn toàn vô cảm, cực kỳ lạnh lùng.

Một người khác thì trông rất lạ mắt, vẻ mặt lãnh ngạo, phía dưới mắt trái có một nốt lệ chí.

Mà hai người trước mặt hắn, một người trong số đó chính là Sở Tường mà Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ đều từng gặp qua.

Thông qua vết thương đó, còn có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đang hoạt động!

"Đúng rồi, nhớ kỹ đừng để hắn chạy."

Kỳ Ngộ hơi nhướng mày, kinh ngạc nhìn Mục Phù Sinh, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Nhưng hắn vẫn gật đầu, tập trung chú ý vào Sở Tường.

Sở Tường nghe thấy bọn họ bàn luận như thế thì nhíu mày, nhìn Mục Phù Sinh nói: "Ngươi định làm gì?"

Mục Phù Sinh không để ý đến hắn, mà là đặt Cửu Bạch Lộ xuống một vị trí an toàn, sau đó đi đến trước mặt quân tướng và hai quân sĩ, chính diện đối mặt với Thẩm Hàm.

Biểu cảm của Thẩm Hàm vẫn lạnh lùng vô cảm như trước, khẽ hé môi nói: "Có vẻ như ngươi cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài?"

Mục Phù Sinh gật đầu đáp: "Nếu như muốn ra tay, vậy đương nhiên phải làm sạch sẽ một chút, ví dụ như đảm bảo các ngươi vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận