Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1132 - Phù triện cuối cùng

. . . .

Nếu như có người đi ngang qua nơi này thoáng cảm giác một chút.

E là căn bản sẽ không nghĩ tới hai người này chỉ có tu vi Thần Hoàng cảnh sơ kỳ và Thần Hoàng cảnh trung kỳ.

Sẽ nghĩ it nhất là cường giả Thần Hoàng cảnh hậu kỳ, thậm chí không phải Thần Hoàng cảnh hậu kỳ bình thường giao chiến!

Không gian tịch diệt, đại địa sụp đổ.

Tinh thần chi lực nặng nề, tu la chi lực đầy cuồng nộ tràn ngập chung quanh Thạch Sinh và Tống Từ.

Tu La pháp thân phía sau Tống Từ trở nên dữ tợn, tám bàn tay đều cầm hình cụ bất đồng mang theo tịch diệt chi lực đánh vào Lạc Tinh Thần Phủ phía trên!

Sắc mặt Thạch Sinh đang nhanh chóng trở nên tái nhợt không chút huyết sắc!

Tứ chi bách hài như muốn bị xé rách!

Điều này làm cho trong lòng Tống Từ cực kỳ kinh hãi.

Trong cương phong khổng lồ do tinh thần chi lực tạo thành.

Ngay cả hô hấp cùng với linh khí trong cơ thể đều không thông thuận!

Trong lúc nhất thời, tinh thần chi lực khổng lồ hóa thành cương phong nhanh chóng thổi quét qua Tống Từ và Tu La pháp thân.

Trong nhận thức của Tống Từ, Tu La Thần Đế chính là tồn tại mạnh nhất trong Thần Đế cảnh!

Ba ngôi sao xung quanh Lạc Tinh Thần Phủ cũng đột ngột nổ tung vào thời điểm này.

Hắn không hiểu vì sao pháp thân Tu La của mình ra tay toàn lực mà lại không thể đánh bại đối phương?

Sắc mặt Tống Từ vặn vẹo, trở nên dữ tợn giống như Tu La pháp thân!

Tựa như ba ngôi sao thật sự phát nổ!

Lục phủ ngũ tạng giống như bị một cỗ lực lượng vô cùng nặng nề ép vỡ vụn.

Làm sao có thể phát ra uy năng cường đại như thế?

Tống Từ có thể cảm nhận được sự trầm trọng cùng với một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang lôi kéo thân thể của hắn!

Thế nhưng cho dù nghĩ vỡ đầu Tống Từ cũng không thể nghĩ ra được.

Hơn nữa cảnh giới Thạch Sinh còn thấp hơn hắn một bậc!

Thạch Sinh nhận được truyền thừa từ Tinh Thần Thần Đế kia.

Đồng thời thân thể cũng bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ!

Phụt!

Lực lượng từ vụ nổ giúp thân thể Tống Từ thân thoát khỏi sự áp chế của Lạc Tinh Thần Phủ, bạo lui về phía sau!

Có thể so Tu La Thần Đế với Lục Trường Sinh sao?

Đừng nói vung Lạc Tinh Thần Phủ, ngay cả cầm thôi hắn cũng đã cầm không nổi.

Hắn không chỉ đối mặt với truyền thừa của Tinh Thần Thần Đế mà còn đối mặt với truyền thừa của Lục Trường Sinh!

Nếu như Tống Từ còn có khả năng chiến đấu thì tình huống không ổn...

Thạch Sinh thở hồng hộc nửa quỳ trên mặt đất, hai tròng mắt nửa mở, chăm chú nhìn chằm chằm chỗ dung nham địa hỏa xen lẫn bụi đất.

Tinh thần chi lực trong cơ thể đã tiêu hao tới cực hạn!

Câu trả lời hiển nhiên là không thể so.

Cho đến khi ngã vào một đống loạn thạch, nhấc lên đám tro bụi lúc hắn mới ngừng lại.

Thạch Sinh cũng thu hồi Lạc Tinh Thần Phủ.

Sau khi thi triển một kích Tinh thần bạo liệt.

Tống Từ phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng bắt đầu bị đè nát!

Tám cánh tay cùng một lúc nổ tung!

Chỉ thấy pháp thân phía sau phát ra một cỗ lực lượng mang tính hủy diệt.

Tống Từ cắn răng rống to một tiếng!

Mọi thứ thường đi theo hướng xấu.

Huống hồ Tống Từ khác tất cả đối thủ mà Thạch Sinh từng gặp trước đây, đối phương là thiên kiêu hàng đầu trong thế lực hàng đầu ở giới vực vĩ độ cao!

Lại tiếp nhận truyền thừa của Tu La Thần Đế, người được xưng là đệ nhất nhân dưới Nhân Tổ!

Cũng không lâu sau khi bụi bặm tản đi, tiếng ho khan suy yếu từ truyền tới.

Bóng Tống Từ chật vật xuất hiện khiến sắc mặt Thạch Sinh trầm xuống.

Tống Từ nhìn Thạch Sinh nửa quỳ trên mặt đất mà điên cuồng cười to, tiện tay lau vết sẹo máu chảy đầm đìa trên mặt.

Điều này làm cho gương mặt Tống Từ trông giống như một ác quỷ mới dò ra từ trong địa ngục.

"Dừng ở đây!"

Tống Từ từng bước khập khiễng đi về phía Thạch Sinh, nhe răng cười, hung hăng nói:

Đây là phù triện mà Mục Phù Sinh cho Thạch Sinh lúc hắn xuất phát để phòng tình huống khẩn cấp.

Phù triện trong lòng bàn tay Thạch Sinh đã chạm vào ngực Tống Từ phát ra lôi quang chói mắt.

Nhưng đã không còn kịp.

Tống Từ biến sắc lập tức lui về phía sau!

Chỉ thấy Thạch Sinh giơ tay lên, trong lòng bàn tay của hắn có phù triện lôi đình chớp động, phù triện dán thẳng vào ngực Tống Từ!

Nhưng chỉ cần do dự trong thời gian ngắn ngủi cũng đã để tạo thành hậu quả khó lường!

Khi nói tới đây Tống Từ đã đi tới trước mặt Thạch Sinh, chỉ thấy hắn từ trên cao nhìn xuống rồi thò tay ra!

Trong lòng bàn tay có từng luồng tịch diệt chi lực bắt đầu sôi trào!

Tuy rằng uy thế không lớn nhưng Thạch Sinh đã không có sức lực, thân thể hoàn toàn bị đào rỗng rồi.

Dù chỉ là một luồng tịch diệt chi lực nho nhỏ cũng đủ để nghiền nát đầu của Thạch Sinh.

"Thật sự sẽ như vậy sao?"

Thạch Sinh ngẩng đầu, híp mắt nhìn Tống Từ, thế mà lại nở một nụ cười.

Nụ cười này khiến cho Tống Từ phải nhướng mày, trong lòng có dự cảm xấu chợt lóe rồi biến mất.

"Ngươi còn có hậu thủ?"

Do dự một chút, sau đó sắc mặt Tống Từ trở nên hung ác, nhanh chóng đưa tay chộp vào đầu Thạch Sinh.

"Ta nói rồi, chỉ cần ta chống đỡ một kích này thì ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội phản kháng!"

Tống Từ nhe răng trợn mắt, hung ác nói:

Nhìn Tống Từ bước từng bước một tới, tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng cũng không có cách nhau quá xa.

"Nếu như ngươi không chết, có lẽ ngày sau ẽ thật sự trở thành mối họa lớn trong lòng ta."

"Thậm chí có thể nói ngươi có thiên phú đủ xếp vào ba vị trí đầu trong những người tu đạo mà ta từng gặp!"

"Không thể không thừa nhận thực lực của ngươi vượt quá tưởng tượng của ta."

Đồng thời dặn hắn mấy câu.

Mấy tờ phù triện này nhất định phải dùng làm át chủ bài, không đến tuyệt cảnh thì không thể sử dụng.

Bởi vì một khi sử dụng mà không thể đánh chết đối thủ, đối thủ nhất định sẽ kiêng kị mà chú ý đề phòng.

Lúc này chính là thời cơ tốt nhất theo như lời Mục Phù Sinh!

Tống Từ biến sắc cảm nhận được lôi đình chi trực tràn ngập tính hủy diệt trên ngực mà hoảng sợ!

Ầm ầm!

Nhất thời lôi đình bạo dũng!

Thân thể Tống Từ bị lôi quang thôn phệ!

Thạch Sinh cũng hất bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất thì hắn rên rỉ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu.

Thời điểm lôi quang tiêu tán, Thạch Sinh kéo lê thân thể đi tới chỗ Tống Từ.

Chỉ thấy một cỗ thi thể cháy đen không còn rõ diện mạo nằm trên mặt đất.

Thạch Sinh khẽ cau mày, bất quá giờ phút này cũng không có thời gian để cho hắn suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng tới gần cột đá đang xoay tròn, hỏi:

"Tiền bối, nên làm như thế nào để dừng cột đá này lại?"

Thạch Sinh cũng không có khiến cho lực lượng bên trong tinh thần nội hạch thứ mười tiêu hao hết.

Tinh Thần Thần Đế đáp lời:

"Không thể dừng lại, chỉ có thể trì hoãn."

Lực lượng của ngươi không thể trì hoãn cho nên liền giao cho bổn đế đi.

"Bất quá từ nay về sau bổn đế sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, ngươi cần tìm kiếm tinh thần chi lực tinh thuần dung nhập vào tinh thần nội hạch thứ mười trong ba mươi ngày, bằng không bản đế sẽ hồn phi phách tán, đồng thời viên tinh thần nội hạch thứ mười sẽ biến mất."

Thạch Sinh ngưng trọng gật đầu.

"Yên tâm đi tiền bối, ta nhất định sẽ không để ngươi biến mất."

Tinh Thần Thần Đế lập tức phân ra một luồng tàn hồn dung nhập vào trong cột đá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận