Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 431 - Thu lưới!

. . . . . . . . . .

Cùng với chuyện đám người áo đen xuất hiện ở Hàn Dạ giới vực.

Ngay sau đó Vô Biên hoàng triều liền có đại động tác.

Hoàng chủ Mục Chính Đình biết được chuyện xảy ra ở Hàn Dạ giới vực trước nhất.

Hắn lập tức cười lạnh nói:

"Xem ra suy đoán là đúng, người đâu!"

Tức khắc kim giáp thống lĩnh đi tới trước mặt Mục Chính Đình rồi quỳ xuống.

Ngay sau đó nói ra vài vị đại thần hoặc là tướng quân quan trọng có quyền thế trong quân.

Thân trực thuộc cấm quân của hoàng chủ Mục Chính Đình, kim giáp thống lĩnh chỉ cần làm hai việc.

Chẳng có liên quan gì đến kim giáp thống lĩnh.

Nếu như muốn giết hết những người này thì Vô Biên hoàng triều sẽ rung chuyển!

Chuyện còn lại thì?

Bởi vì danh sách từ miệng Mục Chính Đình đều là người có sức ảnh hưởng rất lớn trong triều hoặc trong quân.

Sau khi trong đại điện không còn một bóng người thì Mục Chính Đình mới chậm rãi ngồi xuống.

"Mang những người này tới đây cho ta, nếu như kháng chỉ thì cho phép ngươi xuất động kim giáp cấm quân, giết chết tại chỗ."

"Hiểu rõ."

Hơn nữa nghe giọng điệu của Mục Chính Đình thì hiển nhiên đã tức giận, động sát tâm.

Nghe này lời này, sắc mặt kim giáp thủ lĩnh thay đổi.

Nghe theo mệnh lệnh của Mục Chính Đình và hoàn thành mệnh lệnh.

"Xem ra nhãn tuyến của Lân Long Thân vương đã bại lộ?"

Nhưng mà đây cũng không phải chuyện hắn cần suy xét.

Mục Chính Đình cười lạnh một tiếng, gật đầu nói:

Ngay sau đó kim giáp thống lĩnh tràn ngập sát khí đi ra ngoài, triệu tập kim giáp cấm quân đi tìm đám người trong danh sách.

Phía sau hoàng tọa có một người áo đen xuất hiện.

"Không làm như vậy thì đối phương sẽ cắn câu sao?"

Người áo đen bình tĩnh nói:

Người áo đen gật gật đầu nói: "Ta cũng đi một chuyến đi."

"Chuyện Phù Sinh đến Hàn Dạ giới vực chỉ có mấy người mà ta hoài nghi biết thôi, cho nên một khi bên kia xảy ra chuyện thì những người này không thoát khỏi!"

Hôm nay Vô Biên hoàng triều liên tục rung chuyển!

"Sở dĩ ta phái Phù Sinh đi tới giới vực khác là để hắn làm mồi câu, dụ dỗ Lân Long Thân vương cắn câu."

Một người khác là tướng quân trong quân!

Hai người này, một người chính là đại thần trong triều, có sức ảnh hưởng cực kỳ to lớn!

Tất cả đại thần đều biết được hoàng chủ Mục Chính Đình đang thẩm vấn mấy vị đại thần trong triều cùng với trọng thần trong quân sau đó chém giết hai người.

"Kế tiếp chỉ cần tiến hành điều tra là được."

Mục Chính Đình gật đầu nói: "Ngươi đi ta mới yên tâm."

Người áo đen nói xong liền biến mất tại chỗ.

Đã một ngày trôi qua.

"Ngươi thật sự tàn nhẫn, có thể đưa nhi tử của mình, hơn nữa còn là người thừa kế của đi làm mồi câu."

"Nhưng Mục Phù Sinh thì không giống nhau, hắn là người thừa kế ngôi vị hoàng chủ, chỉ cần bắt sống là có thể làm được rất nhiều chuyện nữa."

"Thả mồi câu khác ra thì có khả năng đối phương sẽ không cắn câu."

Mục Chính Đình thản nhiên cười,"Hiện giờ Lân Long Thân vương đã không thể lui, muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế cần phải được ăn cả ngã về không!"

Trong lời đồn thì hai người chính là kẻ phản loạn, làm nhãn tuyến cho Lân Long Thân vương.

Hiện giờ hoàn toàn bị nhổ đi!

Lúc này các đại thần cũng cảm nhận được tâm tư của hoàng chủ Mục Chính Đình cùng với sự tàn nhẫn . . . . . . . . . . .

Cùng lúc đó, ở một chỗ trong rừng.

Lân Long Thân vương biết được tin tức này. . . . . .

Sắc mặt của hắn trở nên xanh mét.

Không chỉ tổn thất bảy tên thân vệ mà hai tên nhãn tuyến có quyền thế tối cao cũng đều bị trảm mất.

Nhưng mà điều để cho hắn cảm thấy khủng hoảng chính là hắn đã mất đi giá trị trong mắt nam tử tuấn tú!

Nam tử tuấn tú vốn muốn hợp tác cùng Lân Long Thân vương. . . . . . Không, không thể nói là hợp tác.

Nam tử tuấn tú cười nói:

Lân Long Thân vương nhíu mày, khi nam tử tuấn tú nói ra lời này, trong lòng đã có dự cảm không tốt.

"Tuy rằng giá trị của ngươi đã giảm đến mức thấp nhất nhưng cũng không phải không còn bất kỳ giá trị nào."

Nam tử tuấn tú gật gật đầu nói:

"Rất thông minh nha."

"Nếu ngươi muốn giết ta thì đã không nói nhiều làm gì."

Thấy đối phương nhìn thấu tâm tư của mình, còn không hề kiêng dè nói ra.

Lân Long Thân vương chỉ đành gật gật đầu.

Nam tử tuấn tú từng bước tới gần Lân Long Thân vương.

Từng bước một đạp lên lá rụng cùng cành cây nhỏ tạo ra tiếng răng rắc răng rắc.

Cành cây nhỏ bị dẫm nát khiến Lân Long Thân vương liên tưởng tới kết cục của mình, chắc hẳn là giống như cành cây nhỏ. . . . . .

Nam tử tuấn tú đi tới trước mặt Lân Long Thân vương, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Vậy ngươi đoán xem ta có thể giết ngươi hay không?"

Nghe vậy.

Lân Long Thân vương nói: "Sẽ không."

"A? Nói nói xem vì sao lại không."

Nam tử tuấn tú quay đầu lại cười nói: "Như thế nào? Sợ ta cho rằng ngươi không còn giá trị nên giết ngươi sao?"

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Lân Long Thân vương.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lân Long Thân vương cực kỳ khó coi, hắn nhìn về phía nam tử tuấn tú.

Như vậy tất cả giá trị của hắn. . . . . .

Hiện giờ nhãn tuyến đã mất rồi.

Nói đúng ta là thu làm thủ hạ vì thấy bản thân Lân Long Thân vương còn có nhãn tuyến ở Vô Biên hoàng triều.

"Không phải Mục Chính Đình thích câu cá sao?

Nếu hắn am hiểu chế tạo mồi câu, như vậy thì ngươi cũng chủ động làm mồi câu một lần đi."

Sắc mặt Lân Long Thân vương biến đổi!

Hắn đã đoán được nam tử tuấn tú muốn làm cái gì!

"Không nên từ chối, ngươi không có tư cách từ chối."

Ánh mắt nam tử tuấn tú trở nên tà dị, tràn ngập sát ý!

Lúc nhìn đôi mắt này, Lân Long Thân vương cảm giác giống như rơi vào vạn trượng vậy.

Nam tử tuấn tú tiếp tục nói:

"Ngươi phải biết rằng, ngươi vốn không còn bất kỳ giá trị nào."

"Giá trị này là ta ban cho ngươi."

"Cũng là cơ hội cuối cùng của ngươi!"

"Nếu ngươi không đáp ứng thì cũng biết hậu quả thế nào đi?"

Lân Long Thân vương theo bản năng sờ sờ ngón tay.

Trên ngón tay có một chiếc nhẫn màu đen.

Đúng.

Nếu phản kháng ý của nam tử tuấn tú thì kết cục của hắn chính là thần hồn câu diệt!

Nói cách khác, hiện giờ Lân Long Thân vương đã không cách nào lui.

"Ta nên làm gì. . . . . ."

Khi nói ra bốn chữ này, Lân Long Thân vương giống như dùng hết toàn bộ sức lực.

Giống như một con chó nhà tang.

Không hề khí phách hăng hái và cao ngạo như trước.

Nam tử tuấn tú hài lòng gật gật đầu, nói:

"Hiện tại còn chưa tới thời điểm, chờ đi."

"Đến lúc đó ta sẽ thông tri cho ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi phải nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút."

"Nếu như thất bại thì đây sẽ là khoảng thời gian cuối cùng của ngươi."

"Đương nhiên nếu như thành công thì ngươi liền có tư cách tiếp tục theo ta."

Nói xong, nam tử tuấn tú liền biến mất ở tại chỗ.

Ánh mắt Lân Long Thân vương dại ra.

Hiện giờ hắn đã có chút hối hận. . . . . .

Hối hận vì sao phải hợp tác với ác ma này. . . . . .

Lại hối hận vì sao phải sinh lòng phản loạn?

Thật ra trước đó hắn là Lân Long Thân vương, dưới một người trên vạn người. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận