Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 140 - Một cái quan tài

Giờ phút này.

Ly U đã thoát đi.

Hiện tại hơi thở của hắn uể oải.

Đồng tử giãn ra, sắc mặt tái nhợt.

Hiển nhiên vừa rồi vận dụng lực lượng huyết mạch công thêm tự bạo ảo ảnh quỷ thần để hắn trả giá cực lớn.

Nhưng nếu không làm như vậy thì có khả năng hắn đã bỏ mạng ở đó.

Liền biết cái nào nặng cái nào nhẹ.

"Vì sao Diệp Thu Bạch mạnh mẽ như thế..."

Thực lực của Diệp Thu Bạch còn không theo lẽ thường!

Nghĩ tới đây, Ly U cũng gạt đi ý niệm trả thù Diệp Thu Bạch.

Mộ Dung Sách!

Hơn nữa trông hắn còn chưa dùng hết toàn lực!

Thứ nhất chính là Phật tử của Phật môn.

Giờ phút này.

Sắc mặt Ly U trông rất khó coi.

Người này quá yêu nghiệt, nếu không nắm chắc một kích chém giết thì không nên chủ động trêu chọc.

Thứ hai là người Mộ Dung gia.

Hắn vốn cho là trong bí cảnh này mình cũng chỉ có hai đối thủ cạnh tranh.

Thủy Dật cảnh sơ kỳ mà lại có chiến lực kinh khủng như vậy.

Đối mặt với kim giáp khôi lỗi.

Hiện giờ lại có một tên Diệp Thu Bạch nhảy ra.

Hồng Anh không có ra tay mà lấy một đạo thủ dụ ra.

Bằng không, hậu hoạn khó lường!...

Trước cửa đại điện.

"Được rồi, vào thôi, phải xem bản thân ngươi rồi."

Nơi này là nơi tu luyện của Vân Hoàng đế quốc, tất cả khôi lỗi đều do Vân Hoàng đế quốc tạo ra.

"Huống hồ, sư huynh đừng khinh thường thực lực của Uyển Nhi, trong nhóm người tới đây, thực lực của nàng cũng thuộc hàng thượng đẳng."

Mấy người cũng không có kinh ngạc.

Linh khí trong không gian đều mang theo một loại vật chất màu đen.

Kim giáp khôi lỗi nhìn thấy thủ dụ không hề tấn mà quỳ một gối xuống đất, hướng về phía Hồng Anh mà bái lạy!

Ở nơi âm trầm như thế này lại có di tích truyền thừa!

Xung quanh có từng bộ hài cốt.

Trong đó còn xen lẫn cả ma tính!

Hồng Anh là nữ đế Vân Hoàng đế quốc.

Diệp Thu Bạch nghe xong gật gật đầu.

Bốn người tiếp tục đi sâu vào. ...

Giờ phút này, ở một nơi có không khí vẩn đục.

Do đó khôi lỗi chịu sự khống chế của Hồng Anh cũng rất bình thường.

Hồng Anh cười cười: "Không cần lo lắng, sau khi Uyển Nhi đi ra, nếu có người công kích nàng, kim giáp khôi lỗi sẽ bảo hộ nàng."

Diệp Thu Bạch nói: "Chúng ta có cần chờ ở đây không, đề phòng những người khác muốn cướp lấy truyền thừa từ Uyển Nhi."

Mộc Uyển Nhi gật gật đầu, tiến vào đại điện truyền thừa.

Một tòa đại điện đen nhánh, tràn đầy ma khí đứng sừng sững.

Đại điện không có khôi lỗi canh gác.

Trước đại điện có một nam tử trùm áo đen kín mít đang đứng nhìn.

Ở chỗ này chỉ có mình hắn.

Nam tử áo đen bị một cỗ hơi thở thần bí kéo tới nơi đây.

Khi nam tử áo đen tiến lến, cửa lớn của đại điện bỗng phát ra tiếng "Kẽo kẹt", chậm rãi mở ra.

Nam tử áo đen đi vào bên trong.

Hắn xuyên qua một hành lang tối tăm.

Theo hơi thở thần bí dẫn dắt đi tới một căn phòng.

"Không cách nào đạt được truyền thừa thì ngươi nên giải trừ thù hận và sự phẫn nộ trong lòng như thế nào đây?"

"Huống hồ với thực lực của ngươi, rất khó đạt được truyền thừa trong bí cảnh mà lão gia hỏa kia thiết lập."

"Bổn tọa dẫn đường ngươi tới đây, tự nhiên là cảm nhận được thù hận trong lòng ngươi, công pháp bổn tọa tu luyện, hận và thù, không thể thiếu một thứ nào."

Nam tử áo đen không nói gì, nhưng cũng không có phủ nhận.

"Tiểu tử, ngươi lo lắng có chỗ nào lừa dối sao?"

Có tiếng cười khặc khặc truyền vang lên.

Nam tử áo gật đầu: "Hận ý ngập trời."

"Trong lòng có thù sao?"

"Có hận tự nhiên có thù."

"Vậy ngươi có bằng lòng kế thừa y bát của bổn tọa không?"

Nam tử áo đen khẽ nhíu mày.

Dễ dàng như vậy?

Tuy rằng hắn rất khát vọng lực lượng nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Truyền thừa của đại năng thượng cổ nào dễ đạt được thế này.

Cảm nhận được nam tử áo đen do dự.

"Tiểu tử, trong lòng ngươi rất hận sao?"

Một giọng nói sâu thẳm chậm rãi truyền ra từ trong quan tài.

Hình như cảm nhận được nam tử áo đen tiến đến.

Trong trận pháp có một cái quan tài.

Giữa gian phòng có một trận pháp tạo nên từ xương trắng.

Nơi này không có trang hoàng gì cả.

"Làm sao lấy lại thứ vốn thuộc về mình đây?"

Lời nói dần dần dẫn dắt, mê hoặc.

Như dẫn nam tử áo đen bước vào vực sâu.

Nam tử áo đen cũng biết.

Nhưng có đôi khi, vì không cách nào khống chế suy nghĩ của mình.

Trong lòng có nỗi hận, bởi vì không đủ thực lực nên không cách nào giải quyết.

Trong lòng tức giận nhưng không đủ thực lực thì có thể làm thế nào?

Hắn đến nơi đây để đạt được truyền thừa.

Chỉ có nhận được truyền thừa thì hắn mới có cơ hội đoạt lại tất cả.

Mới có thể tự tay chém giết tên kia!

Lúc này, tồn tại trong quan tài như nắm bắt rất chuẩn tâm lý của nam tử áo đen.

Lại lên tiếng.

"Tiểu tử, ngươi... Có thể suy nghĩ kỹ."

Nam tử áo đen rơi vào trầm tư.

Một nén nhang trôi qua.

Nam tử áo đen ngẩng đầu nói: "Ta nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của tiền bối."

"Tốt, ngươi tiến lên, dựa theo chỉ dẫn của bổn tọa, dời bốn khối xương làm mắt trận đi."

Nam tử áo đen gật đầu.

Hắn nhanh chóng dời mấy khối xương cốt.

Lúc này, hơi thở trận pháp bắt đầu suy yếu!

Có từng sợi khí màu đen từ khe quan tài chảy ra.

Khí đen mang theo một hơi thở khiến người ta hoảng hốt.

"Hiện tại bổn tọa truyền thụ công pháp cho ngươi."

Từng sợi khí đen nhanh chóng bao phủ nam tử.

Nam tử áo đen bắt đầu kêu rên thảm thiết!

Sau một lúc.

Khí đen chậm rãi tan đi.

Lại có tiếng nói từ quan tài truyền ra.

"Hừ, thể chất của tiểu bối ở thời đại này kém như thế."

Khí đen vừa rồi đã rèn luyện thân thể và kinh mạch của nam tử áo đen.

Đồng thời cũng truyền công pháp cho hắn.

Nam tử áo đen nở nụ cười.

Tuy công pháp thuộc loại ma công, vô cùng tà tính nhưng uy lực lại cực kỳ bất phàm!

Có công pháp này rồi, hắn có thể đạp tên kia dưới chân.

"Được rồi, tu luyện trước đi."

Nam tử áo đen gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.

Một ngày trôi quan, công pháp nhập môn.

Nam tử áo đen mở mắt.

"Thành công sao."

"Thành công... Ha ha, ha ha ha ha!"

Cùng với một loạt tiếng cười điên cuồng, lại có khí đen tràn ra từ trong quan tài!

Khí đen hóa thành một bàn tay to chộp lấy nam tử áo đen, kéo hắn vào quan tài.

Không gian trở nên tĩnh lặng thật lâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận