Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1053 - Thiên hạ kinh ngạc, sóng ngầm lưu động

. . . .

Một cỗ uy áp cường hoành phủ xuống toàn bộ Phiêu Tuyết Tông.

Thần quang chói mắt kèm theo uy áp khiến tất cả đệ tử Phiêu Tuyết Tông đều cảm giác khó mà hô hấp. Đây là băng thần điện hạ mã uy đầu tiên cho Phiêu Tuyết Tông.

Người đến không có ý tốt...

Những người tu đạo đã đến Phiêu Tuyết tông cùng với cao tầng của hai thế lực lớn còn lại đã sớm ẩn nấp quanh Phiêu Tuyết tông.

Lúc này, Tưởng Thanh Loan cũng đi tới biệt viện mà Diệp Thu Bạch đang trú ngụ.

"Đại sự không tốt! Người của Băng Thần Điện tới rồi, ngươi..."

Thế nhưng khi Tưởng Thanh Loan tiến vào biệt viện, nhìn thấy Diệp Thu đang khoanh chân tu luyện thì lại cảm thấy kinh hãi!

Khi ánh mắt lướt tới Tưởng Thanh Loan.

Phía trên Phiêu Tuyết tông, nhóm trưởng lão do tông chủ Phiêu Tuyết tông dẫn đầu đã xuất hiện trước đám người Băng Thần điện.

Mặc dù hai người đều có tu vi Thần Vương cảnh trung kỳ nhưng sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy?

"Ta biết rồi, đi thôi."...

Nhưng nàng không cảm thấy mình có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

"Ta nghĩ Phiêu Tuyết Tông chúng ta còn chưa có đáp ứng yêu cầu của Băng Thần điện, các ngươi tới đột ngột thế này có phải quá gấp rút hay không?"

Một cỗ kiếm ý Kiếm thần sắc bén đến cực hạn hóa thành một thanh trường tản ra uy áp mãnh liệt!

Khí tức cường hoành phát ra ngăn trở tất cả uy áp đang phủ xuống tông môn bên dưới.

Thân nàng đang ở trong kiếm vực, chỉ cần Diệp Thu nổi sát tâm thì Tưởng Thanh Loan sẽ chết ngay lập tức!

Tuy rằng Tưởng Thanh Loan có tu vi Thần Vương cảnh trung kỳ, cùng cảnh giới với Diệp Thu Bạch.

Tưởng Thanh Loan chỉ cảm giác được hai mắt mình đau đớn, không kìm lòng được mà nheo lại.

Chỉ thấy Thẩm Phó Niên nở nụ cười vân đạm phong khinh nói.

Đột nhiên kiếm ý bắt đầu thu liễm, hai tròng mắt Diệp Thu Bạch chậm rãi mở ra.

"Bảy ngày trước ta đã thương lượng với Phiêu Tuyết Tông các ngươi, hiện giờ bảy ngày đã qua, cao tầng Băng Thần điện chúng ta mang theo sính lễ phong phú tới đây, cũng chiêu cáo tinh vực, chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý sao?"

Tông chủ Phiêu Tuyết tông đứng ở phía trước, nhìn về phía một tên nam tử trung niên nam cùng với một nam tử trẻ tuổi cực kỳ tuấn mỹ, trầm giọng hỏi:

Nam tử trung niên chính là điện chủ Băng Thần điện, Thẩm Phó Niên!

Nhìn thấy vật này, cao tầng của hai thế lực lớn xung quanh đều cả kinh.

Nói xong hắn mở hộp trước mặt mọi người.

Bất quá, có phải đưa ra vật này đại biểu cho Băng Thần Điện không e ngại Phiêu Tuyết Tông trở nên mạnh mẽ hay không?

Nam tử trẻ tuổi phía sau hắn nâng một cái hộp gỗ cẩm tú tiến lên, hơi khom người nói:

Tông chủ Phiêu Tuyết tông thản nhiên nói:

Nói xong, Thẩm Phó Niên khẽ phất phất tay.

Trần Dục Ninh không nhanh không chậm cười nói:

"Chuyện hôn nhân từ trước đến nay do phụ mẫu định, tiền bối với tư cách là sư tôn của Tử Tình cũng có thể thay thế nàng quyết định."

"Chuyện đại sự của Thánh nữ chúng ta không cách nào thay nàng làm chủ, hôm nay nàng đang ở trong bí cảnh Phiêu Tuyết tông, còn chưa xuất quan."

"Tiền bối, đây là một ít tâm ý của Băng Thần điện chúng ta, xin vui lòng nhận."

Xem vật này, tông chủ Phiêu Tuyết tông nhướng mày, hiển nhiên nàng cũng nghĩ đến.

Nam tử cười nói:

"Vật này hẳn là đủ để chứng minh thành ý của Băng Thần Điện chúng ta, huống hồ Trần Dục Ninh ta chân thành mến mộ Tử Tình, mong tiền bối thành toàn."

Trong đó có một tinh thể màu xanh băng.

"Đây chính là vật nghịch thiên cải mệnh, có thể mạnh mẽ thay đổi huyết mạch của một người tu đạo.

"Thật sự hạ vốn gốc, vật này nếu Phiêu Tuyết tông đạt được chắc chắn có thể bồi dưỡng ra một nhân vật cấp bậc tông chủ."

"Thiên băng kỳ mạch!"

"Cho nên chỉ cần tiền bối gật đầu thì Tử Tình cũng không cách nào cự tuyệt."

Trầm Phó Niên cũng nhàn nhạt nói:

"Chỉ cần hai tông chúng ta liên hôn, đối với Phiêu Tuyết Tông mà nói cũng là một chuyện tốt."

Cẩu thí!

Tông chủ Phiêu Tuyết tông tức giận thầm mắng hai kẻ này không biết xấu hổ.

"Nếu Thánh nữ muốn tìm đạo lữ tự nhiên phải là người có thiên phú yêu nghiệt."

Thẩm Phó Niên cười to:

"Nhi tử này của ta tuy rằng không ra làm sao nhưng so sánh với người trong cùng một thế hệ ở Cực Hàn tinh vực vẫn có tư cách ngạo thị quần hùng."

Lời này tuy rằng rất cuồng vọng nhưng mà không ai có thể phản bác.

Phương Khung cũng cười nói:

"Tông chủ Phiêu Tuyết tông này thật sự tính toán tốt, đại sư huynh ngươi bị đặt trên lửa nướng rồi."

Bên dưới, Mục Phù Sinh nhìn sang Diệp Thu Bạch ở bên cạnh, nói:

Nghe tới đây, khóe miệng tông chủ Phiêu Tuyết tông nhếch lên.

Trầm Phó Niên khẽ nhíu mày, bất quá hắn suy nghĩ một chút vẫn không có ngăn cản.

Trong giọng nói tràn ngập sự tự tin!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Phiêu Tuyết Tông dám thẳng thừng từ chối Băng Thần điện?!

Lần này Băng Thần Điện hùng hổ đến đây, hiển nhiên không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua!

Huống hồ ý trong lời nói của Tông chủ Phiêu Tuyết tông . . .

Trầm Phó Niên khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:

"Ý của ngươi là Cực Hàn tinh vực này còn có người yêu nghiệt hơn nhi tử ta?"

Trần Dục Ninh nở nụ cười.

Có vẻ như hắn không tin có ai.

"Đã như vậy tiền bối để cho người này ra giáp mặt, nếu Tử Tình thích hạng người thiên phú yêu nghiệt, người này cũng có thực lực và thiên phú vượt xa Dục Ninh, vậy ta tự nguyện từ bỏ."

Nghe được tông chủ Phiêu Tuyết tông nói.

"Nhưng Thánh nữ sớm đã có đạo lữ, lòng đã thuộc về người khác, Dục Ninh nên hết hy vọng."

Chỉ là tông chủ Phiêu Tuyết tông lại cười nói:

Có thể nói Trần Dục Ninh là thiên kiêu có cơ hội trùng kích Thần Chủ cảnh nhất trong hơn một ngàn năm qua ở Băng Thần Điện!

Tuổi như vậy mà đã đạt tới Thần Hoàng cảnh sơ kỳ, thân mang huyết mạch Băng Thần, có nội tình thâm hậu của Băng Thần điện ủng hộ.

Trần Dục Ninh quả thật có tư cách xưng là đệ nhất nhân.

"Bất quá, với thực lực hiện tại của đại sư huynh, ta nghĩ hẳn là không thành vấn đề."

Nếu là trước kia, Tưởng Thanh Loan tuyệt đối sẽ phản bác.

Nhưng sau khi nàng chứng kiến cảnh tượng Diệp Thu Bạch tu luyện thì không thể nào thốt ra những lời phản bác nữa.

Diệp Thu Bạch nhún nhún vai nhẹ nhàng nắm chặt Ngân Long kiếm trong tay.

Mũi chân phải điểm nhẹ trên mặt đất bị băng tuyết bao trùm, dưới sự chú ý của vô số người xuất hiện bên cạnh tông chủ Phiêu Tuyết tông.

Cảm nhận được hơi thở của Diệp Thu Bạch, sắc mặt nhiều người trở nên cổ quái.

Trong đám mây có hai lão giả đang nói chuyện.

"Thần Vương cảnh trung kỳ? Tông chủ Phiêu Tuyết có ý gì đây?

"Hay là người này có chỗ hơn người?"

"Cảnh giới và huyết mạch song trọng áp chế, cho dù có nghịch thiên thế nào cũng không có khả năng thắng đi?"

"Lại xem thêm một chút. . ."

Trần Dục Ninh suýt nữa cười thành tiếng, hắn đưa mắt nhìn về phía Diệp Thu Bạch, vẫn bảo trì nụ cười, hỏi:

"Ngươi chính là đạo lữ của Tử Tình? Trong các thế lực ở Cực Hàn tinh vực này không có kẻ nào như ngươi."

"Bất quá cảnh giới của ngươi... Nếu ta là ngươi sẽ biết điều mà rút lui, tránh bị tổn thương."

Diệp Thu Bạch cầm Ngân Long kiếm trong tay, đối mặt với uy áp từ Trần Dục Ninh mà sống lưng vẫn thẳng tắp.

"Nếu như e sợ cường giả mà vứt bỏ đạo lữ, vậy cũng không xứng đứng ở bên cạnh Tử Tình."

"Huống hồ theo ta thấy khả năng ngươi bị thương hẳn là lớn hơn ta nhiều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận